BÁNH XE ĐỊNH MỆNH - Trang 295

này, thậm chí những lúc bị dồn vào đường cùng anh vẫn ung dung tự tại.
Nhưng chuyện lần này có thể chưa đến mức nguy hiểm như vậy lại khiến
anh bồn chồn không yên. Chẳng thể định hình đó là loại cảm giác gì, không
phải sợ hãi mà là vô cùng tuyệt vọng.

Dì Thanh thấy Chu Diệp Chương và A Thần bước vào, rất nhanh

chóng từ sofa đứng lên, thần thái dì Thanh nhìn cũng có chút căng thẳng,
thấy họ đi tới, dì đặt ngón tay lên môi ra dấu, sau đó còn cẩn thận thì thầm:
“Ôi, hai người nhẹ chân một chút, Vạn Tường vừa mới ngủ.”

Khuôn mặt Chu Diệp Chương vụt trở nên nghiêm trọng, đôi lông mày

cau lại: “Thế là thế nào? Sao muộn thế này thằng bé mới đi ngủ?”

Dì Thanh lắc đầu: “Hôm nay không biết làm sao, Vạn Tường ngủ

không yên giấc chút nào, cứ ngủ được một lát lại tỉnh dậy, cứ chập chờn
như vậy tỉnh giấc đến mấy lần.” Dì Thanh nói xong câu này mới phát hiện
bên cạnh Chu Diệp Chương không thấy Khổng Lập Thanh, dì lại nghi hoặc
hỏi anh: “Cậu chủ, cô Khổng đâu?”

Chu Diệp Chương càng cau mày dữ hơn, tâm trạng anh tệ chưa từng

thấy, nhưng dì Thanh từ nhỏ đã chăm sóc anh, trong lòng anh dì Thanh
không khác gì người nhà, cho nên cố kiềm chế tâm trạng, đại khái đem
chuyện xảy ra kể tóm tắt cho dì nghe một lượt.

Dì Thanh ở cùng Chu Diệp Chương đã mấy chục năm, cũng là người

đã từng trải qua nhiều sóng gió, sau khi nghe Chu Diệp Chương kể, dì cho
dù cũng kinh ngạc nhưng biểu hiện vẫn còn trấn tĩnh, chỉ không tự giác
nhìn lên trên lầu, ánh mắt đầy vẻ thương tiếc.

Ánh mắt đó của dì Thanh càng làm Chu Diệp Chương đau đầu. Anh

đưa tay day day thái dương, nói với A Thần và dì Thanh: “Hai người xuống
nhà nghỉ đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.