BÁNH XE ĐỊNH MỆNH - Trang 310

hướng khác nhau, Khổng Lập Thanh hướng ra cửa sổ còn Lâm Bội ngẩng
lên trần nhà. Ngọn đèn sáng tỏ khiến con người thêm phần tỉnh táo.

Rất lâu sau Lâm Bội đột nhiên nói: “Cô cũng tắt đèn rồi tìm chỗ nào

nằm nghỉ chút đi.”

Trong phòng này còn có một chiếc sofa da, Khổng Lập Thanh vo tròn

khăn phủ, lau qua lớp bụi màu xám còn sót lại, tắt đèn và cứ thế nằm lên
đó. Căn phòng lần nữa rơi vào yên lặng tuyệt đối, yên lặng đến mức nghe
rõ tiếng thở của nhau, cả hai người cùng biết người kia chưa ngủ.

©STENT: http://www.luv-ebook.com

Đêm nay với Lâm Bội mà nói chắc chắn là rất khó khăn. Anh ta nằm

đó trông có vẻ bình thản nhưng kỳ thực lòng đang dậy sóng. Bản thân luôn
cho rằng mình là bậc đại trí, mình thông minh, mình có thể nhẫn nhịn, kiếm
củi mười năm, kiên nhẫn tập hợp lực lượng, giả vờ yếu hèn để đợi vòng
chung kết sẽ giáng cho nhà họ Lâm một đòn chí mạng. Nhưng đến khi bị
viên đạn kia sượt qua vai, anh ta bỗng nhiên hiểu ra, mình đã quá tự đại rồi,
mình dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể chạy khỏi bàn tay Lâm lão
gia. Những mánh giả vờ của anh trong mắt mọi người hóa ra cũng chỉ là trò
cười, mình đã thua rồi, hơn nữa còn thua rất nhục nhã. Người ta vốn không
coi mình là đối thủ ngang tầm, mình cùng lắm chỉ là quân cờ trong tay hai
phe mà thôi.

Vậy cuối cùng những ngày qua anh ta đã hao tâm tổn trí vì cái gì, mục

tiêu, mọi cố gắng… Cuối cùng kết quả cũng chỉ là con số không. Lòng
Lâm Bội rơi vào cảm giác chán chường bất lực chưa từng có.

Con người trên đời này là thế. Vào những giây phút quan trọng trong

cuộc đời, cho dù bạn đã bị đánh cho ngã lê lết trên đất thì cũng phải lấy hết
sức mà kiên cường đứng dậy một lần nữa, cho dù biết trước rằng, sau đó
chờ đợi bạn còn là một cú đòn mạnh hơn, nhưng chỉ cần bạn đủ dũng cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.