BÁNH XE ĐỊNH MỆNH - Trang 313

Khổng Lập Thanh thực sự rất muốn đi khỏi đây, cô cũng biết giờ chỉ

cần mình ra ngoài gọi một cuộc điện thoại là được tự do rồi, toàn bộ câu
chuyện lần này với cô có thể nói sẽ kết thúc ở đây. Nhưng nếu cô làm như
vậy thì chắc đến tám phần Lâm Bội sẽ mất mạng, cho dù xét ra như thế anh
ta cũng chẳng phải do cô giết chết, nhưng ít nhất cũng là cô góp một tay
đẩy anh ta vào con đường tuyệt mạng. Đời này tuy gặp nhiều thăng trầm
nhưng cô cũng là một người lương thiện, từ trước tới giờ chưa từng làm hại
ai, giờ nếu cô bỏ mặc Lâm Bội thế này, lương tâm cô sẽ bị dằn vặt, sau này
mỗi lần nhớ đến anh ta cô sẽ thấy không vui, nó sẽ thành món nợ máu theo
cô suốt cuộc đời.

Khổng Lập Thanh đứng bên giường rất lâu, từ khi bầu trời bên ngoài

mới sáng lờ mờ cho tới lúc trời sáng hẳn, cô cuối cùng cũng thở phào, quay
đi tìm túi thể thao của Lâm Bội, kéo khóa ra, quả nhiên bên trong xếp đầy
tiền mặt.

Rút mấy tờ tiền màu đỏ nhét vào túi, Khổng Lập Thanh đứng lên đi ra

cửa, bên ngoài đã sáng rõ, sáng sớm mùa đông thời tiết hơi lạnh, cô hít một
hơi thật sâu, băng qua sân ra phía cổng sắt, mở cổng.

Tiếng cánh cổng gỉ kêu “ken két” chói tai, Khổng Lập Thanh thở ra

một hơi, một người đàn ông cao to như tháp sắt đứng sừng sững trước mặt
cô.

Lúc Khổng Lập Thanh ngẩng lên nhận ra Cung Tứ Hải đang đứng

trước mặt mình, cô thở hổn hển, bất giác lùi về sau một bước nhìn anh ta
đầy kinh hãi.

Người đàn ông đứng ngoài cổng mặc một chiếc áo trần bông màu

café, rất bình dị, không hề phô trương, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng không
cảm xúc, từ bề ngoài không ai có thể đoán biết được tâm tư của anh ta,
ngay cả đôi mắt cũng chỉ thấy sự vô cảm, ngoài ra chẳng tìm được chút
thần thái đặc biệt nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.