BÁNH XE ĐỊNH MỆNH - Trang 315

về sau sẽ định kỳ mang đồ tới cho cô, cô cần gì cứ nói.”

Khổng Lập Thanh đờ đẫn nhận lấy túi đồ. Cô có thể đoán được chân

tướng việc này, nhưng vẫn luôn tò mò về những gì đang diễn ra, bèn nghi
hoặc hỏi Cung Tứ Hải: “Không phải anh đến giết anh ta sao?”

Sau khi Khổng Lập Thanh hỏi câu này, cô để ý thấy ánh mắt Cung Tứ

Hải trầm hẳn xuống. Anh ta thôi không nhìn cô mà cúi mặt xuống đất,
giọng nói không còn bình thản nữa, còn có vẻ đượm buồn: “Tôi đi theo cậu
ba mười năm, cậu ấy thế nào tôi là người hiểu rõ nhất, cậu ấy hành sự cực
đoan, không ai ngăn cản được, hy vọng qua việc lần này cậu ấy có thể tỉnh
ngộ.”

Cung Tứ Hải luôn kiệm lời, trong mấy câu ngắn ngủi anh ta vừa nói

có ít nhiều mâu thuẫn. Khổng Lập Thanh im lặng ôm túi đồ đứng trước mặt
anh ta, ở con người này luôn toát ra một loại khí chất khiến người ta nể sợ.

Mang túi đồ quay lại phòng, Lâm Bội vẫn ngủ yên như cũ, ngay cả tư

thế cũng không thay đổi. Trong nhà không kéo rèm, căn phòng tối om
khiến người ta cảm thấy căng thẳng, Khổng Lập Thanh đứng giữa phòng
nhìn Lâm Bội nằm trên giường một lát, cuối cùng chán nản ngồi xuống
sofa. Vừa rồi cô không phải muốn bỏ đi, còn bây giờ ngoài cổng có Cung
Tứ Hải trấn giữ, cô có muốn đi e là cũng không thoát.

Cung Tứ Hải rõ ràng không bán đứng Lâm Bội, có lẽ đêm qua anh ta

đã đi theo bọn họ đến đây nên hai người mới có thể dễ dàng chạy từ thành
phố B đến thành phố T như thế.

Ngây ra một lúc, Khổng Lập Thanh tự lên dây cót tinh thần cho bản

thân, đưa tay mở túi đồ, bên trong là mấy vật dụng cá nhân, khăn mặt, bàn
chải đánh răng, còn có mấy chai nước lọc, hai hộp bánh rán, sữa tươi. Bánh
rán sờ vẫn thấy còn nóng, có lẽ mấy đồ này Cung Tứ Hải vừa mua ở gần
đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.