BÁNH XE ĐỊNH MỆNH - Trang 389

dục lớn bằng trời, tình cảm con người phức tạp rối rắm như vậy, cô hận ông
ta nhưng lại không thể hận ông ta hết mức. Bao nhiêu năm nay, cô một lòng
cố ý coi như ông ta không tồn tại, tránh nhắc đến câu chuyện rối rắm này
giờ đã thành quen.

Chu Diệp Chương cũng không miễn cưỡng Khổng Lập Thanh. Thực

ra loại cảm giác bị vứt bỏ, tính cách khiếm khuyết của cô anh cũng không
thể nhúng tay giải quyết hoàn toàn. Phải có thời gian để nỗi đau của cô
được bù đắp. Anh làm thế này chỉ là không muốn Khổng Lập Thanh phải
hối hận, thời cơ chưa chín muồi anh cũng không cần cố cưỡng.

Chiếc xe lại quay đầu hướng về lộ trình lúc trước, trong xe vẫn là bầu

không khí yên lặng bao trùm. Từ trong gương chiếu hậu, người đàn ông cúi
đầu bỗng ngẩng lên, ông ta nheo mắt nhìn theo hướng chiếc xe bọn họ
chạy, ánh mắt phức tạp không rõ ý tứ, đầu mày nhăn tít. Liệu có phải trong
lòng ông ta cũng có linh cảm, bởi lẽ khoảng cách giữa họ nhiều nhất cũng
chỉ hơn hai mét.

Khổng Lập Thanh nhìn bóng hình người đàn ông từ từ thu nhỏ lại

trong gương chiếu hậu, cô biết không cần mình mở lời, Chu Diệp Chương
cũng sẽ thu xếp cho người ấy ổn thỏa. Thậm chí ông ấy sẽ sống nốt phần
đời còn lại ở nơi này, đến ngày nào đó cô trưởng thành hơn, khi tâm thái
hoàn toàn buông bỏ sẽ có thể muốn đến gặp, chỉ là không biết đến ngày đó
người này có còn sống không thôi. Khổng Lập Thanh đời này sợ rằng
không thể có được hơi ấm tình cha.

Về đến thành phố B đã là buổi trưa, cho dù chuyến đi không xảy ra

chuyện gì, nhưng tâm trạng Khổng Lập Thanh ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.
Buổi tối ăn cơm xong, tranh thủ thu dọn ít quần áo cho mình và Khổng Vạn
Tường rồi cô cũng lên giường đi nghỉ sớm.

Chu Diệp Chương gần đây thời gian ở thư phòng làm việc cũng ít hơn

hẳn, buổi tối có chuyện gì cần giải quyết cũng chỉ ôm laptop ngồi trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.