BÁNH XE ĐỊNH MỆNH - Trang 459

dừng lại trước mặt cô, Khổng Lập Thanh cúi xuống ôm cậu một cái, sau đó
nắn nắn người cậu hỏi: “Gần đây tốt chứ?”

“Vâng ạ.” Khổng Vạn Tường cười hết cỡ.

“Có nhớ mẹ không?”

Vạn Tường gật mạnh đầu: “Nhớ ạ.”

Không đợi Khổng Lập Thanh hỏi thêm, từ bên kia Chu lão phu nhân

đã dặn dò Vạn Tường: “Vạn Tường, cháu tự chơi được không? Để bà và
mẹ nói chuyện một chút.”

Vạn Tường thân mật ôm eo mẹ, ngẩng đầu nhìn rồi lại nhìn sang lão

phu nhân ngoan ngoãn nói: “Vâng.” Nói xong cậu bé tụt khỏi người Khổng
Lập Thanh đi đến bên lão phu nhân nghiêng người thơm lên má bà đánh
“chụt” một cái, lão phu nhân cười híp mắt, rõ ràng là rất hài lòng.

Vạn Tường thơm lão phu nhân xong quay lại chỗ Khổng Lập Thanh,

nắm tay mẹ, nói: “Mẹ, lát nữa nhớ tới tìm con nhé.”

Khổng Lập Thanh cười đáp lại cậu bé, Vạn Tường mới yên tâm bỏ đi.

Khổng Lập Thanh nhìn cái dáng loắt choắt đi về phía trước, mấy bước đầu
Vạn Tường còn bước nghiêm chỉnh chậm rãi, vừa bước đi vừa lưu luyến
nhìn về phía mẹ, nhưng sau khi đi được một đoạn, lại thấy cậu bé huýt sáo,
một con chó nhỏ lông trắng không biết từ đâu xồ ra, lập tức đánh mất vẻ
“nghiêm chỉnh” vừa xong, vui vẻ huýt sáo điên cuồng chạy theo con chó.

Mải nhìn theo Vạn Tường, đến khi quay đầu lại Khổng Lập Thanh đã

thấy lão phu nhân đứng khỏi ghế, bên cạnh không thấy có người giúp việc,
Khổng Lập Thanh nhanh nhẹn bước đến bên đỡ lão phu nhân. Lão phu
nhân động tác dừng lại một lát, tay trái đưa ra tựa như muốn xua cô, nhưng
cánh tay đưa đến nửa đường lại đột ngột dừng lại, lão phu nhân nghiêng
người nhìn Khổng Lập Thanh sau đó không nói gì, vin vào tay cô đứng lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.