BÁNH XE ĐỊNH MỆNH - Trang 94

Cánh cửa từ từ khép lại trước mắt, tiếng chìa khóa vang lên lạch cạch,

tất cả bị chặn lại bên trong.

Lại là chiếc Lincoln màu đen đó chở Khổng Lập Thanh và Khổng Vạn

Tường đi vào tương lai vô định.

Âu Hành Thư là một người hoạt bát, lên xe xong là cười nói chào hỏi

với Khổng Vạn Tường: “Chào cháu.”

Khổng Vạn Tường ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh Khổng Lập Thanh.

Âu Hành Thư hỏi chuyện nó, nó cũng rất lễ phép chào lại: “Cháu chào cô.”
Không ngờ cậu bé không sợ hãi cũng không khó chịu.

Âu Hành Thư xoa xoa đầu Vạn Tường, quay sang nói với Khổng Lập

Thanh: “Cô dạy con rất tốt.”

Khổng Lập Thanh không nói gì, chỉ khẽ cười. Kỳ thực cô cũng không

biết mình đã dạy Vạn Tường những gì, chỉ là tuổi thơ của cô quá nhọc nhằn
đau khổ, cho nên đối với Khổng Vạn Tường từ đó tới nay cô chưa từng
đánh đòn, cũng không mắng thằng bé, đối xử với nó rất bình đẳng, cố gắng
cho nó môi trường tốt nhất để phát triển. Cô đã sớm biết Khổng Vạn Tường
có chỉ số IQ rất cao, độ mẫn cảm với người và sự việc của thằng bé cũng
vượt xa chúng bạn đồng trang lứa. Nhưng đó là thằng bé thừa hưởng gene
di truyền từ bố mẹ, cô thật sự không dạy cho nó điều gì.

Khổng Lập Thanh duỗi dài cánh tay ôm Khổng Vạn Tường vào lòng,

cô biết lúc này đây thằng bé đang rất khó chịu, đêm qua cô đã nói dối nó,
giải thích lý do bọn họ chuyển nhà cho nó là vì mình có bạn trai. Vạn
Tường không phản ứng ầm ĩ nhưng cả đêm tâm trạng không vui. Cho dù cô
lần nữa đảm bảo là hai người sẽ vĩnh viễn không rời xa nhau, nhưng thằng
bé ngủ vẫn tỉnh giấc mấy lần, mỗi lần thức dậy lại nửa tỉnh nửa mê ôm cô
khóc. Cô biết Vạn Tường đang thấy bất an, tất cả những gì của cô đều dành
cho nó nhưng như vậy có lẽ vẫn chưa đủ. Cô cũng là bất đắc dĩ, bởi vì cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.