BÃO - Trang 167

phải dè chừng, đừng có ký tá gì cả. Bà đưa lại đống giấy tờ cho tôi,
xếp gọn gàng ngay ngắn, không bình luận gì. Tôi có thể chờ đợi gì
đây? Rằng bà sẽ nhớ ra, bà sẽ gọi đúng tên tôi, bà sẽ ôm hôn tôi? Tuy
vậy, vào lúc tôi chuẩn bị đi, Julia đi vào phòng, bà trở ra với tập
album, và cho tôi xem những tấm ảnh gia đình. Một trong số những
bức ảnh đó, có hình bà hồi khoảng chừng ba mươi tuổi, bà mặc một
chiếc áo bờ lu chắc hẳn là màu xanh nhưng bức ảnh chỉ lưu lại được
màu ghi xám. Đầu bà chụp một chiếc mũ viền trắng, đôi chân đi giày
trắng. Bà cười tươi, phía sau bà là những chiếc nôi nằm thẳng hàng, có
màn che. Tôi biết vì sao tấm ảnh này làm tôi xúc động. Đây là lần đầu
tiên tôi cận kề sự ra đời của mình đến vậy, từ giờ trở đi, tôi sẽ không
biết thêm gì nữa. Julia hiểu cảm xúc của tôi, một đám mây thoáng qua
trên gương mặt tươi tắn của bà, có cái gì đó như là kỷ niệm, nhưng
hiển nhiên là không thể làm gì nữa rồi, vì đã quá lâu. Tên tôi và những
giấy tờ chẳng nói với bà điều gì, chỉ khi tôi nghiêng hẳn người xuống
tấm ảnh này, bà mới rút nó ra và đưa cho tôi, bà không còn gì khác để
đưa cho tôi nữa, không còn gì khác để chia sẻ, và tôi thì không thể
nhận lấy nó. Đúng lúc tôi sắp bước ra khỏi cửa để lại lao mình ra
ngoài, trong ánh sáng và tiếng ồn của con phố, bà dang rộng đôi tay và
tôi ôm chặt lấy bà, bà thật nhỏ bé và nhẹ bẫng, nhưng đôi tay vẫn
mạnh mẽ như tay những nữ hộ sinh. Ma-krow, tôi nói với bà, những từ
twi duy nhất mà tôi học được, ma-krow auntie. Bà bèn đặt tay lên đầu
tôi, bà truyền sức mạnh lại cho tôi, một dòng nước dịu dàng mà nóng
ấm chạy dọc suốt thân thể tôi khiến tôi run lên. Bà trở vào nhà và đóng
cửa lại. Tôi lại bước đi trên phố, về bến taxi. Tôi thấy váng vất chóng
mặt, hẳn là vì nóng và đám đông. Vả lại, bắt đầu một câu chuyện mới,
bao giờ chẳng khắc khoải hồi hộp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.