BÃO - Trang 47

những con cá chúng tôi câu được. Thậm chí có lần, khi tôi đang nói
với ông về trời, về thiên đường, thì ông bật cười khẩy. “Cái đó chỉ là
chuyện người ta kể cho trẻ con nghe thôi. Làm gì có ông trời nào.” Tôi
không thích khi Ngài Kyo cười nhếch mép như vậy, ông để lộ hàm
răng xấu xí, đặc biệt là ông có một cái răng khểnh, cái răng nanh sắc
nhọn, một cái nanh chó đúng nghĩa.

Tôi rất muốn đọc được suy nghĩ của ông, muốn hiểu lý do tại sao

ông lại như vậy, ủ ê và lặng lẽ, đôi mắt ánh lên nỗi buồn. Nếu như ông
quả thật là bố tôi, tôi sẽ có thể hiểu được về cuộc đời ông, tôi sẽ biết
cách hỏi han, an ủi và làm ông cười. Thay đổi suy nghĩ của ông. Chia
sẻ câu chuyện của ông. Đôi khi ông khiến tôi nghĩ đến cái chết. Tôi
nghĩ về điều sẽ xảy ra nay mai, ông sẽ không còn ở đây nữa, cả mẹ tôi
cũng vậy. Tôi nghĩ đến việc mình sẽ đơn độc, và không bao giờ tôi
còn được gặp một người như ông nữa, không bao giờ còn có cơ hội
mơ về bố nữa.

Nhưng may sao việc đó không kéo dài. Tôi nghĩ ra thứ gì đó để làm

ông khuây khỏa, một trò chơi, một câu đố. Một câu chuyện vui trong
vùng. Và đây là câu chuyện tôi đã kể cho ông nghe vào một chiều Chủ
nhật, khi chúng tôi ở trên đỉnh vách đá, ngồi giữa những bụi hoa trà:

CÂU CHUYỆN VỀ CON BÒ

Ngày xưa trên một hòn đảo
Hòn đảo không có súc vật, cũng chẳng chim chóc
Chỉ có những người đàn ông và đàn bà
Người dân ở đây buồn chán, vả lại họ cũng chẳng có nhiều thứ để ăn
Chỉ có khoai lang và hành tây
Nhất là vào mùa đông thì thật buồn vì đêm dài
Trời lạnh, nhiều gió, và mưa, rồi sương mù
Một hôm, có một người đến đảo
Một du khách ngoại quốc giống như ngài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.