BÃO - Trang 50

Lần đầu tiên tôi tới nhà thờ. Thực ra nhà thờ chỉ là tầng trệt ngang

tầm mặt vườn của một tòa nhà nhỏ nằm ở giữa làng. Chỉ cần bước
xuống vài bậc cầu thang là đã ở trước một cánh cửa đôi bọc nệm chần,
và dù có lớp nệm chần ấy, tôi vẫn nghe thấy tiếng nhạc từ bên trong
vọng ra, tiếng đàn dương cầm pha tiếng hát lao xao. Khi đẩy cánh cửa
ra, tôi nghe thấy giọng June. Cô bé đứng trên một thứ giống như cái
bục, xung quanh là những đứa trẻ trạc tuổi, nhưng June cao hơn chúng
một cái đầu. Bên phải sân khấu, mục sư ngồi bên cây dương cầm, ông
chơi một giai điệu hơi chậm và buồn, nhưng nhịp nhàng, và các cô bé
vỗ tay theo nhịp.

June hát bằng tiếng Anh: nobody knows but Jesus

*

, tôi biết lời bài

này. Giọng cô bé rất trong, không lảnh lót như giọng trẻ con, mà khỏe
và hơi trầm, và tôi thấy rùng mình. Tôi dừng lại trước cửa, mặc dù
những người ở hàng cuối đã ngồi xích lại với nhau để chừa chỗ trên
ghế băng cho tôi. Tôi không thể tiến lên. Có gì đó ngăn tôi bước hẳn
vào phòng, như thể tôi không có quyền. Như thể người ta đột nhiên sẽ
yêu cầu tôi ra ngoài, như thể họ sẽ nhận ra tôi và tôi không còn chỗ
trong nhà thờ này nữa. Hoặc đó là bởi chính tôi, tôi không thể bước
tiếp. Tôi cứ đứng dựa vào khung cửa, giữ nó không đóng lại, để cảm
nhận khí lạnh bên ngoài, đẩy không khí nóng và đầy mùi người từ bên
trong ra, một thứ mùi kỳ lạ của da và gỗ, hoặc của áo quần vải vóc
mới, một thứ mùi gần gũi và nhạt nhẽo khiến tôi ghê tởm.

Bỗng tiếng hát ngừng lại. June vẫn đứng trên sân khấu, một bóng

đèn công suất lớn chiếu vào cô bé. Ánh đèn làm nổi bật thân hình cô
bé dưới lớp váy, vết hằn chỗ bộ ngực mới nhú, phần bụng hơi nhô lên.
Ánh đèn lấp lánh trên trán vì cô bé vuốt tóc ra sau thành một búi tóc
dày, màu hung vàng. Khuôn mặt không tươi cười, cô bé dường như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.