BÁO CÁO CHÍNH PHỦ - Trang 3

1

Tối hôm đó trời oi bức. Cảnh sát đưa bạn tôi vào phòng giam số 2, và

dẫn tôi tới trước cửa phòng số 9. Còn đang mường tượng ánh mắt sợ hãi
vừa rồi khi bạn tôi quay đầu lại, thì đã nghe một tiếng quát: “Vào đi!”

Tiếng khóa cửa loảng xoảng sau lưng đẩy tôi loạng choạng vào bóng tối.

Tôi mò mẫm trong tối tăm, mất một lúc lâu đồng tử mới quen với ánh sáng
nhờ nhờ, những bức tường gạch dần dần hiện rõ. Buồng giam cao như một
cái giếng vuông, một vài sinh vật chìm đọng nơi đáy giếng bừng tỉnh, xôn
xao ngồi dậy hoặc đứng hẳn lên. Trong số đôi ba chục thân người ở trần,
người trẻ đông hơn, cũng có vài gương mặt đã nhăn nheo. Bọn họ phần
đông đầu cạo trọc lóc, ánh mắt đổ dồn vào tôi, cái nhìn lộ vẻ khoái trá thèm
khát như phát hiện ra con mồi.

“Lại tới một món nữa.” Có người ngáp.

“Có mang gì nguy hiểm không?” Câu này hình như hỏi tôi.

Tôi lắc lắc đầu.

“Mày là người của lão Bí đao à?”

Tôi vẫn lắc đầu.

Một người giằng mất mảnh chăn chiên đang kẹp dưới nách tôi. Một

người bắt đầu lục lọi túi quần áo, lần hai bên hông và đũng quần tôi, nắn
đến tận gót chân. Chắc chắn bọn họ rất thất vọng, giống như cảnh sát viên
khám người tôi hồi nãy, vừa khám vừa chửi rủa. Quả tình tôi cũng muốn
mình phức tạp hơn một chút, tỉ dụ có cả đống tiền bạc biển thủ bị họ khui
ra, hay bét nhất cũng phải có tí hung khí hoặc bột trắng gì đấy khiến họ
thêm phần mãn ý chứ. Đương nhiên, tôi trong sạch vô tội, nhưng như thế thì
tội nghiệp khác nào một gã ăn mày đây? Đáng tiếc, tôi quả là giống gã ăn
mày, chả có thể diện, chả có gì, mới lĩnh được mảnh chăn chiên cũ, chiếc
bàn chải đánh răng mất cả cán cầm. Cảnh sát cảnh giác với mọi thứ đồ vật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.