BẢO ĐẠI, HAY LÀ NHỮNG NGÀY CUỐI CÙNG CỦA VƯƠNG QUỐC AN NAM - Trang 213

kham khổ. Đôi khi còn chịu nhịn, tô điểm thực đơn của Bảo Long bằng những
thức ăn do các con chiên đem biếu các cha nhân ngày giỗ tết ở Huế, thiên chúa
giáo và tín ngưỡng truyền thống vẫn chung sống hoà thuận với nhau, không khi
nào xung khắc(6).
Đêm đêm, mọi người trong trường dòng đều thức dậy để cầu kinh. Sau khi ngủ
lại vài giờ nữa mọi người lại thức dậy hành lễ bước sang một ngày mới. Nhưng
điều kỳ lạ nhất đối với bọn trẻ là buổi lễ tiến hành vào các ngày thứ sáu hàng
tuần, sau khi đã cầu kinh tối. Các cha xứ gọi đó là lễ đánh roi tự phạt. Các đèn
đều bật sáng, mỗi người về phòng riêng của mình, cửa mở tung. Họ trút bỏ quần
và tự đánh vào mông bằng những sợi thừng làm bằng cây gai. Trong lúc tự hành
xác họ vẫn tiếp tục đọc to kinh sám hối. Lúc nầy bọn trẻ trong gia đình bà hoàng
vẫn nằm im ở trong phòng riêng của chúng, không nhìn thấy gì chỉ nghe thấy
tiếng cầu kinh mà thôi.
Vài ngày trước lễ Phục sinh, quân Pháp bị bao vây đã hai tháng ròng, việc hành
xác sám hối của các cha xứ dòng Chúa cứu thế tăng gấp đôi. Trong lúc đang
chơi với lũ trẻ, một cha bỗng nhiên thốt ra một tiếng thở dài đau đớn. Chúng
xúm lại hỏi lý do, tỏ ý lo ngại. Cha liền chỉ cho chúng xem cái áo có cài dây
kẽm gai bó chặt ngực để sám hối.
Dù lòng nhiệt thành sám hối bằng tự hành xác gây xúc động và căng thẳng, dù
các trận giao chiến gây nguy hiểm bà Nam Phương cảm thấy dần dần bớt căng
thẳng hơn, trong lòng thanh thản, thậm chí bà còn đem chiếc máy quay phim 9,5
ly ra quay cảnh chíến tranh.
Cũng giống như chồng bà đã từng quay phim những lần máy bay Đồng Minh đi
qua trên bầu trời Huế trong thời Nhật chiếm đóng. Bà cảm thấy lại được sức
mạnh trong lúc xung quanh bà chỉ có các cha công giáo, những người bạn thực
sự của bà.
Tất cả mọi người trong trường dòng đều dành cho gia đình bà và cậu con trai bà
sự quý trọng. Tất cả mọi người đều biết rõ tung tích gia đình bà. Những người
mới đi tu, 130 thầy tu trẻ măng hay gặp gia đình bà, lặng lẽ quan sát và đôi khi
bắt chuyện. Một hôm, một cha xứ tuổi còn trẻ - chính là cha Điệt, nay đã trở
thành Cha Bề trên của tu viện dòng Cứu thế tại Huế - đã nói với bà: "Bà là
Hoàng hậu, chắc bà phải sung sướng lắm". Bà đã trả lời một cách rất khôn
ngoan: "Không phải như vậy đâu, giàu có không đem lại hạnh phúc mà là cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.