BÃO ĐỒNG - Trang 277

nằm bên được đánh thức lồm cồm ngồi dậy, người đàn ông ngoài năm
mươi quay mặt lại. Chỉ đợi có thế, Điền bỗng nói như reo lên:

- Bác Thàng, có đúng bác Thàng không?

Người đàn ông dân tộcTày đang ngồi trên giường bỗng nhoài người

ra, hỏi gấp:

- Điền, có thật là mày không, hả Điền!

Điền vội nói như người ngạt hơi:

- Vâng, em, Điền để súng cướp cò suýt vào bác đây mà!

- Ối giời, thằng Điền! Sau lần ấy mày trốn đâu mãi đến giờ mới dẫn

xác lên đây làm gì, hả Điền?

Điền nhìn Thàng, nửa muốn nói, nửa lại như im lặng, bởi cuộc gặp

quá bất ngờ, quá xúc động, hoàn toàn nằm ngoài những gì anh nhớ về đồng
đội của mình, hay chính xác hơn, ngày ấy hai người ở với nhau quá ngắn,
anh chưa kịp biết tý gì về quê quán của Thàng. Thế nhưng vừa nhận ra
nhau, trong hộp nhớ của Điền liền bật ra cái đêm hôm ấy, nên chỉ bằng một
câu ngắn gọn: "Điền để súng cướp cò suýt vào bác đây mà!", là Thàng đã
reo lên: "Ối giời, thằng Điền!". Vâng, đúng thằng Điền gác đêm hôm ấy,
khi đơn vị vừa vượt qua sông thì trời mưa rả rích, lệnh trên cho dừng lại
trong cánh rừng bạt ngàn cao su. Bộ đội tranh thủ nghỉ lấy sức, ai có thứ gì
ngả lưng xuống thứ đó. Người để ba lô vào gốc cây, tỳ đầu lên, ngủ ngồi.
Người có võng thì mắc lên giữa hai cây cao su để ngủ. Trong số những cái
võng mắc lên cây ấy có võng của Tiểu đoàn phó Nông Văn Thàng, nằm
chếch một quãng chừng mươi cây cao su là tới chỗ gác, lúc ấy đang vào
phiên của Điền và Hiện. Bấy giờ dễ khoảng ba giờ đêm, Điền và Hiện ngồi
gác buồn ngủ quá, Hiện nghĩ ra trò lấy súng ra lau cho đỡ buồn ngủ, lại
mau hết thời gian qua phiên trực. Nhưng khi Điền vừa tháo khẩu K54 đang
khoác vai ra, mới tỳ lên đùi chưa kịp lau, thì không biết cái tay cầm giẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.