BÃO ĐỒNG - Trang 279

Điền thoáng nhìn cậu thanh niên vừa được ông Thàng lay dậy, còn

đang ngồi trên giường mặc áo, mới chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi,
dáng người cũng đầm đậm và có nét hao hao giống Thàng. Điền nhắc lại
câu hỏi ban nãy, nhưng lần này rành rẽ hơn:

- Khi nào bác với cháu về, cho chúng em theo lên trên ấy mua sắn với

nhá!

Thàng vẫn ngồi trên giường, hai chân thõng xuống đất, vừa xỏ chân

vào ống quần vừa bảo:

- Mày bảo mấy người kia có đi thì khẩn trương lên. Giờ bố con tao ra

Bến xe xếp hàng mua vé ô tô. Được là đi về ngay đấy. Xe ô tô khách lên
Chợ Rã ngày chỉ có một chuyến, sáng chở khách từ Bắc Cạn đi, chiều chở
khách từ Chợ Rã về. Không khẩn trương là lỡ xe, phải chờ đến mai đấy.

Nghe Thàng nói gấp gáp và nhấn đi nhấn lại từ khẩn trương, Điền

càng thấy quý mến người Thủ trưởng cũ, sau bao năm gặp lại, từ tính nết
đến tác phong vẫn như xưa, chất phác, thật thà, nhanh nhẹn, tháo vát, thể
hiện một bản chất rất đáng quý của người đã qua rèn luyện bao năm trong
quân ngũ. Vừa lúc Liểu ở ngoài nhà vệ sinh vào, nghe Điền giới thiệu, đây
là bác Thàng, Thủ trưởng cũ của em hồi ở chiến trường, còn đây là cậu con
trai bác ấy. Nhà bác Thàng ở trên Chợ Rã, lối rẽ Phủ Thông đi vào. À, Phủ
Thông biết rồi, Chợ Rã cũng đến rồi, ông Liểu tỏ ra thông thuộc đường đất
đồng rừng. Nhưng Điền vẫn như không nghe thấy, Thủ trưởng cũ của em
có ý mời bác với chú Bính lên nhà bác ấy chơi, nhân thể giúp anh em mình
mua sắn. Liểu vui ra mặt, bảo: "Gặp may rồi!". Đoạn, quay lại chỗ bố con
ông Thàng:

- Anh cho anh em chúng tôi theo lên trên đó mua sắn, anh nhá!

Ông Thàng bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.