BÃO ĐỒNG - Trang 278

vướng víu thế nào lại móc vào cò súng, làm phát ra tiếng nổ xé màn đêm.
Liền ngay đó là tiếng vật gì rơi huỵch một cái như trời giáng, đồng thời với
tiếng quát: "Cậu nào bắn thế, hả?". Điền và Hiện ngẩn người nhìn về phía
có tiếng quát. Một người đàn ông đầm đậm, có chiếc túi dết quàng ngang
vai, đang lồm ngổm đứng dậy khỏi cái võng, chỉ còn một đầu buộc vào
thân cây, còn một đầu thấy dính mấy cái dây buộc bị đứt treo lơ lửng. Cái
võng đã bị viên đạn cướp cò từ khẩu súng trong tay Điền làm đứt phăng
một đầu và cái vật rơi huỵch một cái như trời giáng, đồng thời với tiếng
quát chính là Thàng. Điền, rồi cả Hiện, sợ hú vía, vội chạy lại chỗ Thàng
đang cầm một đầu võng vừa bị đạn bắn đứt, đứng gập chân trong tư thế
nghiêm. Điền nói: "Báo cáo, em sơ ý để súng cướp cò...". Nhưng đã nghe
giọng Thàng ân cần dặn: "Nhớ là súng đạn lúc nào cũng phải hết sức cẩn
thận. Về vị trí đi". Sau đêm ấy có dễ chỉ dăm ngày, Điền cùng một số chiến
sĩ được phiên chế vào đơn vị mới thành lập về tăng cường cho bộ đội địa
phương Tỉnh. Thế nên, vừa gặp lại Điền sau hơn chục năm xa cách, ông
Thàng mừng mừng, giận giận nói như trách: "Sau lần ấy mày trốn đâu mãi
đến giờ, hả Điền?", cũng là tình nghĩa với nhau lắm đấy. Điền nghe ông
Thàng trách thế chỉ cười, giây lát buông một tay đang ôm vai ông Thàng ra,
hỏi:

- Nhà bác có ở gần đây không?

Ông Thàng bảo:

- Nhà tao ở trên Chợ Rã, nhưng ngay đường số ba, gần Phủ Thông rẽ

vào thôi.

- Nãy bác nói trên bản nhiều nhà còn sắn bán à?

- Ừ. Đi về nhà tao luôn cho biết nhà. Mấy khi mày lên tới đây.

- Khi nào bác về?

- Chờ thằng con dậy là ra xe về ngay thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.