BÃO LẠC MÙA
Nhiều Tác Giả
www.dtv-ebook.com
Đã Đến Lúc Quay Về Nhà - Mường Mán
1. Ra khỏi Bệnh viện Mắt, hai ông cháu lên taxi. Thảo nói nơi đến.
Bác tài gật đầu.
Xe lăn bánh. Ông Hiếu ngả người ra lưng ghế, thở phào nhẹ nhõm: -
Vậy là tốt rồi! - Có tái khám nữa không ông nội? - Không. Thảo làu bàu: -
Xong mắt đến răng, cô Út nói tuần tới cháu lại đưa ông đi... - Ôi dào, đã tới
lúc thay phụ tùng hết ráo bộ máy cũ kỹ này mới có thể chạy tốt được - may
mà chưa phải thay tim. - Tim à? Lúc nãy trong phòng đợi ông có vẻ bồn
chồn sao ấy, tim nội có sao không vậy? - Nếu ông bảo đúng là không qua
được mắt cháu, hẳn cháu sẽ mừng đến bể cả mũi mất. - Đúng quá, sai sao
được, cháu biết cả nguyên do tại sao. - Dóc, tại sao nào? - Tại cái bà rất chi
là đẹp lão ngồi chỗ ngoài cùng hàng ghế ngay trước mặt ông cháu mình,
không chỉ nhìn miết bà ấy mà chốc chốc ông còn đẩy mãi cái mục kính lên
dù nó vẫn đứng yên trên sống mũi. - Ờ thì, tại vì bà ấy là một người quen
cũ dễ chừng cả vài chục năm chưa gặp lại. - Cả vài chục... Ông có nhầm
không? - Không, thoạt tiên cứ ngờ ngợ rồi ông bỗng nhận ra. - Bằng giác
quan thứ sáu hay sao nội? Cháu không tin chừng ấy năm... - Có những
gương mặt đến trăm năm vẫn không hề lạ nếu nó đã khắc đậm vào ký ức ta
cháu à? - Sao ông không chào bà ấy một tiếng? - Nhớ lúc ông cháu mình
mới vào ngang qua bà ấy không? Dù nhìn ông lom lom nhưng rồi bà cứ
tỉnh khô nên... - Nên ông dỗi chứ gì? - Bậy, người ta không nhớ thì mình
cũng làm mặt lạ luôn cho nó tiện. - Ông là đại trượng phu hơi đâu chấp
nhất... - Chừng nào lớn bằng cỡ tuổi ông cháu sẽ hiểu. - Cháu không hiểu
nổi đâu. - Hiểu mà! Thảo lấy máy di động ra bấm nhắn tin: Thao can gap
Nam gap, cang som cang tot. Lieu hon do nghen! Ông Hiếu nói: - Lúc nãy