trong bệnh viện cháu đã nhắn chừng... Cô gái cất máy, nói vui: - Dạ, chừng
một ngàn, bây giờ là lần thứ một ngàn lẻ một. Hai ông cháu cùng cười.
2. Về tới nhà vào khoảng quá trưa, bà Ngà nói với bà Nhã đã lấy giấy
hẹn ngày mốt mổ mắt. Bà Nhã định đi hâm nóng cơm canh, bà Ngà bảo ăn
ngoài phố rồi, đoạn vào phòng riêng đóng kín cửa. Bà Nhã tìm gặp cậu con
trai trong bếp. Nam đang bưng tô cơm “cõng” thịt kho vừa ăn vừa đọc báo
một cách lơ đãng. Bà Nhã ngạc nhiên: - Ủa, sao ngoại nói đã ăn trưa rồi? -
Chỉ một tô phở thì nhằm nhò gì, ngại ngoại mắng là đứa tham ăn nên thay
vì kêu tô thứ hai giờ con bổ sung thêm... - Liệu có đau ốm gì không mà vừa
về tới, ngoại vội đi nằm vậy? - Bình thường thôi, mẹ khéo lo? Gã trai cười,
mắt không rời trang báo.
Trong phòng riêng, ánh sáng dịu lọc được qua rèm cửa sổ và từ chụp
đèn trên tủ thấp đầu giường, bà Ngà mở ngăn kéo lấy ra mấy cuốn album,
vài phong bì lớn đựng đầy ảnh, đa số là ảnh cũ - đen trắng nhiều hơn ảnh
màu - bày ra giường, tỉ mẩn lật xem từng tấm, chốc chốc săm soi những
dòng chữ, ngày tháng gì đó ghi ở bề lưng, thoáng mỉm cười, thoáng ngây
ngẩn, hoặc thoáng cau mày hệt một người cùng lúc thưởng thức nhiều loại
rượu khác nhau, độ nồng cay ngọt của mỗi thứ tạo một cảm xúc riêng tư.
Có cảm xúc kỳ diệu tới nỗi khiến tóc bà vụt xanh mướt vài khoảnh khắc rồi
bạc trắng trở lại.
3. Quán cà phê sân vườn lọt thỏm giữa khu phố sầm uất. Đêm chưa
ngả vào khuya. Nhiều đôi trẻ ngồi chụm đầu vào nhau dọc các dãy bàn kê
rải rác dưới các tận cây lập lờ đèn xanh đỏ. Nhạc hòa tấu vừa nghe, chẳng
có tiếng trống giật cục hoặc loa rè bởi những bè trầm xen kẽ bè ré. Lấy
chiếc ống hút từ ly cam vắt ra, Thảo nghịch ngợm uốn thành chiếc vòng
đeo vào cổ tay Nam, nói: - Hôm gặp ở Bệnh viện Mắt sao anh giả ngơ em
vậy? - Đi với bà ngoại nên... - Không dám quay cổ ngoái lại và cả lấy máy
ra đọc tin nhắn sao? - Gặp bất ngờ, chưa "lập trình" sẵn biết nói gì làm gì
chứ! - Xạo, bữa nay nhắn người ta ra đây bộ anh có "lập trình" và xin phép