BÃO LẠC MÙA - Trang 265

mệt nhọc của cuộc sống mới xa xôi, những lo toan hàng ngày; những niềm
vui không có người nào xung quanh thực tâm hiểu được; những câu đùa mà
những người không chung ngôn ngữ với cô chỉ có thể tán thưởng mà không
bắt hết ý. Làm thế nào để cho anh hiểu được những giây phút lo thắt ruột
khi một mình lo toan mọi thứ; những lúc nghe một giọng ca nữ hát “Tôi
mong về Hà Nội để thương áo len cài vội một chiều đông rét mướt” mà
thấy xúc động sâu tận đáy lòng; những lúc đêm muốn gọi điện hay nói
chuyện về nhà mà cứ phải nói nhỏ vì các bạn cùng phòng đang ngủ; rồi
những khi vui như điên vì những thành tích, những tiến bộ mới, những
người bạn mới mà không thể kể cho anh vì không muốn phải dài dòng kể
hết về người này người nọ.

“Dear M,” - cô ấn vào nút reply:

“I am doing perfectly fine here. Yeah, what a shame you don’t find

time to enjoy beautiful days in Hanoi. The reason is indeed known and
confirmed silly. Are you doing okie too, M?”

***

Em đeo cái vòng cổ bằng bạc đó từ ngày sang Mỹ. Không biết sẽ đeo

đến bao giờ. Em vẫn doing fine in almost every way, except one. Cái này
thì có lẽ em sẽ phải doing my way thôi.

***

Cuộc chiến mới ở Apghanistan làm cho cả nước Mỹ nơi cô đang sống

như lên cơn sốt. Khắp nơi, cô gặp những người Mỹ đeo những dải ruy băng
có ba màu trắng, xanh và đỏ như màu cờ Mỹ. Người Mỹ trông chờ gì ở
cuộc chiến này - cô không rõ. Một vài người bạn Mỹ của cô cách đây một
tháng có đến chào cô để đi tập trận cho Hải quân tại Michigan. Cô cười và
nói đùa rằng có lẽ cô cũng nên đeo một dải ruy băng đỏ, xanh, trắng cho ra
vẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.