BÃO LẠC MÙA - Trang 272

đôi mắt, thì người đàn ông ấy đã quay lưng, để rớt lại một câu ngắn gọn: -
Phía sau này không có lối ra! Bấy giờ Phượng mới nhận ra dáng đi khập
khễnh, tay phải cầm nạng, và một ống quần rỗng phất nhẹ.

Khuôn mặt còn nét trẻ trung nhưng vẻ câm lặng vừa cuốn hút lại lạnh

lùng ám ảnh Phượng suốt cả buổi chiều nàng trở về bãi biển. Có lẽ vì ánh
nhìn, dáng dấp như đã gặp, đã quen. Không, một điều gì lạ thường, ray rứt
hơn thế nữa. Khi trời đã tối, Phượng dò dẫm trở lại con đường nhỏ. Căn
nhà thoang thoáng ánh đèn sau rặng cây âm u. Bất giác nàng nhìn xuống,
quần áo mượt mà hơn bộ bụi đường lúc ban trưa. Phượng bước ngập ngừng
về phía những khung kính vừa bật sáng. Ông ta đã đứng giữa căn phòng đó
như cố ý đợi chờ, ống điếu cài trên miệng, vành môi dưới trễ xuống cùng
vài sợi tóc rơi trên trán. Cánh cửa mở ra, và cô gái bước vào, mắt mở to
thích thú trước muôn màu sắc tưng bừng dưới những ngọn đèn chiếu sáng.
Những viên đá đủ cỡ được đẽo mài hình dạng khác biệt, và được sơn vẽ lên
nhiều hình ảnh, bày trên kệ và mấy tủ kính. Cô say mê nhìn, tựa ngày còn
bé theo mẹ vào cửa hiệu đồ chơi lộng lẫy. Người đàn ông không nói câu gì,
im lặng thả khói nơi ghế sofa trắng giữa phòng. Cho đến khi cô gái quay
người, bật tiếng kêu sững sờ trước một hòn đá chỉ to hơn nắm tay, một nửa
sơn trắng thô ngăn chia với nửa kia đen bóng bằng một đường cong sắc nét.
Nó được bày riêng biệt, kê trên cái ná bắn chim màu gỗ cũ quàng sợi dây
cao su khô quăn tít. Mắt không rời hòn đá, cô gái lắp bắp:

"Sao lại thế, sao âm dương lại ở nơi này!"

Người đàn ông chẳng biết nghe thấy gì không nhưng đã đứng dậy, lên

tiếng:

"Nó chẳng lạ gì!"

Giọng buông thõng, hơi gằn khiến cô giật mình. Ông ta bước tới, gõ

đầu ống điếu vào cái gạt tàn gần đấy, chiếu vào mắt cô cái nhìn không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.