đó có tìm mọi cách để chạy trốn. Tôi tưởng tượng con K. có đôi mắt thật
lớn (tôi luôn luôn thích những đôi mắt lớn) và rồi chúng tôi sẽ im lặng nhìn
nhau trong suốt đêm nay. Phải có một cái gì theo đuổi mình suốt đời dù là
kẻ thù (như con K.) tôi thấy đời sống cũng đỡ tẻ nhạt.
- Chị xem ông kia tức cười không?
- Um, để người ta ngồi suy nghĩ.
Chắc tôi không quay lại nếu tôi không nghe tiếng "Um" lạ tai đó. Có
hai chị em gái đang đi vòng phía sau chiếc ghe tôi đang ngồi. Tôi cười hỏi
cô em nhỏ:
- Trông tôi tức cười lắm sao?
Cô nhỏ giơ tay chỉ.
- Tóc ông bay trông giống như con gái.
Cô chị cú lên đầu em nhỏ rồi nhìn tôi.
- Nó liếng lắm, xin ông đừng chấp.
Lúc này tôi mới nhận ra cô chị chính là người thường mặc áo dài trắng
đi lễ ngang qua chỗ tôi ăn cơm. Em là một con chiên ngoan đạo và tôi
thường nói với bạn bè: trông khuôn mặt dịu hiền của em, chắc lớn lên em
phải đi tu, vì đời sống trần tục này không có chỗ nào dung chứa khuôn mặt
đó mà không làm nó hư hỏng đi. Tôi hỏi cô chị:
- Chiều nay em không đi nhà thờ?
- Dạ em đã đi lễ buổi sáng. Ông thường đi chầu buổi chiều?
- Không. Tôi thường thấy em đi ngang qua nơi tôi ở trọ.