BÃO LẠC MÙA - Trang 56

còn ở Sài Gòn lâu lắm, chừng nào hết tiền mới về lại Pháp. Tôi tên Julien.
Còn cô?”.

Chiều hôm đó, ông nội ngơ ngác thấy Lê dẫn về một “thằng Tây con”,

hỏi ông có thể cho anh ta ở chung trong nhà không. Nhìn cặp mắt háo hức
của Lê và lý do chính đáng muốn học giỏi Pháp văn, ông vui lòng chấp
nhận nhưng thực tế hơn: “Cậu phải trả cho chúng tôi tiền ăn và tiền giặt
giũ!”. Cái giá đưa ra quá “bèo” cho một căn phòng sạch sẽ. Julien hẳn đã
“mở cờ trong bụng” nhưng anh còn làm bộ đi đi lại lại trong căn nhà ngăn
nắp, vẻ suy nghĩ. Ông già bỏ ra ngoài sân tưới cây, để mặc cô cháu gái đang
hồi hộp chờ một tiếng “đồng ý” của thằng Tây mới nhặt về. Cuối cùng,
Julien nhìn hóng ra con hẻm cụt, chép miệng: “Nhà cô thích thật, ngay
trung tâm mà có được một nơi yên tĩnh như vậy. Tiện cho tôi làm việc”.
Gần gũi bên nhau được vài tháng, Lê chịu dạy tiếng Việt cho Julien và
không ngừng thắc mắc sao anh thích Việt Nam đến mức “ăn dầm nằm dề”
không mục đích cụ thể.

- Vì kiếp trước tôi người Việt - Julien cho “đáp án” - Tôi muốn dành

thời giờ ở Việt Nam để làm việc...

- Việc gì? - Lê ngơ ngác - Tôi có thấy anh làm gì đâu?

- Em đi theo “ám” tôi từ sáng đến tối - Julien ấm ức - Còn thời giờ yên

tĩnh đâu nữa mà làm việc?

- Nhưng mà việc gì - Lê giậm chân mất kiên nhẫn - Việc gì mới được

chứ?

- Viết văn! - Julien thốt ra thú nhận.

Lê há hốc nhìn Julien. Anh bật cười, cúi đầu mắc cỡ, tự biết mình

không có dáng vẻ của một nhà văn. Sau một hồi chọc ghẹo chàng “văn sĩ”
đến mức anh nổi điên rượt cô chạy khắp nhà, Lê xin hứa sẽ tạo điều kiện
tối đa cho anh sáng tác. “Nhưng anh phải cho tôi làm nguyên mẫu của nhân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.