BÃO LẠC MÙA - Trang 54

đọng nước nép dưới bóng cây um tùm. Mặt hồ như lung linh huyền ảo bởi
muôn ngàn mảnh vỡ của sao trời và của thứ ánh sáng bị che khuất. Đó là
mặt hồ quen thuộc, quen thuộc đến nỗi mỗi lần được nhìn thấy, mắt Thư lại
rân rấn cay xè, nơi từng khắc dấu ấn trong ký ức cô và Khiêm, nơi chứng
kiến những buổi hẹn hò, những vòng tay xiết chặt, những nụ hôn tưởng
không thể dứt ra được; nơi gần đó Khiêm đang có nền đất đang rao bán.

Đưa Thư đến khách sạn, Khiêm gần như không nhìn Thư: "Em có mời

anh một tách trà?". Thư cũng không dò tìm ánh mắt Khiêm, cô nói: "Anh
về đi, đã quá muộn!". Khiêm nín lặng lên xe. Trước khi rồ máy, lao đi,
Khiêm nói: "Anh biết, đã quá muộn!".

Trở về phòng, vẫn chưa quá muộn như Thư và cả Khiêm vừa nói. Tivi

vẫn còn chương trình tin tức thế giới. Một nhạc sĩ lừng danh vừa đột ngột
ra đi. Sự bất tử của một con người dường như còn ở ngay cái cách tiễn biệt
nơi những người đang sống. Còn một mối tình, giọt nước mắt khổ đau và
hạnh phúc của nó có lẽ cũng chỉ làm long lanh thêm cho mặt hồ vốn lung
linh, thăm thẳm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.