BÃO LẠC MÙA - Trang 85

Bây giờ đám đông kéo nhau về khu trung tâm sinh hoạt theo thường

lệ. Câu chuyện cái quan tài kính, lão thiếu tướng rởm vẫn được mọi người
bàn tán mãi chưa thôi. Ba người hàng xóm của tôi cũng theo chân đám
đông. Tôi do nhiệm vụ được giao, do tò mò lẫn thương hại, tôi ở lại cùng
lão ma mới. Nhặt được tấm khăn liệm ai vứt vương vãi tôi ném cho lão.

- Ông quẳng quách những thứ sang trọng kia đi.

- Vâng.

Lão líu ríu rũ bỏ bộ quân phục, khoác tấm chăn liệm, co ro ngồi xổm

giữa những vòng hoa tơi tả. Lão sụt sịt nói với tôi:

- Thưa ông giáo, tôi rất cảm tạ ông đã có lòng che chở. Thật tình tôi

chẳng biết lấy gì đền đáp. Trăm sự trông cậy ông, nên làm gì ông bày vẽ
giúp cho.

Trút bỏ bộ quân phục rồi trông lão ma mới hiền lành thảm hại.

Tôi ngồi xuống trước lão. Bây giờ lão nhìn tôi có phần bình tĩnh hơn.

Lão ngắm những khúc xương trắng với vẻ tò mò. Lão ngạc nhiên quan sát
gương mặt nửa thực nửa hư của tôi, cái mặt đặc biệt của những cư dân
nghĩa địa. Nghĩa là ngoài đầu lâu xương sọ bên trong chúng tôi mang thêm
lớp bọc lờ mờ xanh lợt, y hệt nét mặt sinh thời. Tấm màng bao phủ này
nhìn rất rõ nhưng không sờ mó thấy. Có vậy chúng tôi mới phân biệt được
nhau, chứ lủng củng rặt những xương ai chả giống ai. Mấy mụ ma đàn bà
ưa làm đỏm còn thích giữ cả hình dáng thân thể trời đã phú cho khi sống.
Với cánh đàn ông nó chỉ tổ vướng víu nóng nực. Riêng diện ma mới như
lão Lâm phải sau tuần bốn chín, lão rũ bỏ được hết dư vị trần tục, khi ấy lão
mới thoát xác giống dân cư ở đây.

Tôi thong thả lôi cái bút máy cùng cuốn sổ tay ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.