BÃO LẶNG - Trang 3

Phần I

Nếu một ngày nào đó có ai đọc được những dòng chữ này, nếu số

phận không cho phép tôi hủy chúng đi, thì tôi phải nói trước rằng ý định
ban đầu khi tôi làm việc này đơn giản chỉ là viết cho một mình tôi mà thôi,
không phải để rồi in thành sách, đưa ra công chúng. Trước hết, tôi muốn
các bạn hiểu rằng đối với tất cả những nhân vật trong câu chuyện này tôi
chỉ mong họ quên đi tất cả, không phải suy nghĩ hay dằn vặt vì quá khứ.
Tôi chỉ mong họ giũ bỏ tất cả những ký ức đau buồn kể từ khi màu trời u
ám kia bao trùm lên thị trấn bé nhỏ thuộc Aquintaine vào mùa hè đầu tiên
ấy.

Giờ đây tôi đã quá già để yêu hay được yêu. Không ai tin khi tôi, cũng

giống như những người đàn ông khác ở tuổi này, đành cam chịu với tình
trạng như vậy. Hãy tin tôi đi. Vài năm nữa, khi tôi nằm xuống, thân xác vùi
dưới gốc cây bách trong nghĩa trang Nersac bé nhỏ, nếu có những linh hồn
cầu nguyện thương tiếc cho sự ra đi của tôi, hay nếu có những người độc ác
thích thú, mãn nguyện trước cái chết của tôi thì quả thực họ chẳng có có gì
cả. Vì đó là tang lễ của một người đàn ông đã chết từ trước đó rất lâu, từ ba
mươi năm trước kia. Trong suốt ba mươi năm qua tôi cam chịu số phận lắt
lay của một kẻ sống sót sau những mùa hè nóng bỏng.

Năm 1832 tôi còn là một thanh niên ba mươi tuổi, một thanh niên

trông có vẻ già trước tuổi nhưng tâm hồn trong sáng, chất phác. Là một
trong những trí thức có bằng cấp cao nhất Angoulême, tôi được nhận một
công việc tốt nhất trong thị trấn đối với một luật sư. Ngoại hình tôi không
phải đẹp song cũng không đến nỗi tồi: dáng vóc khỏe mạnh, mái tóc hoe
vàng rủ trên vầng trán rộng, đôi mắt sáng (song tôi muốn nó có vẻ kiên
định hơn), khuôn miệng rộng trên chiếc cằm chẻ, vai rộng, nước da hồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.