BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 11

Khi cậu cảm thấy đã tuyệt vọng rồi thì có một tin làm cậu chú ý, một

trạng thái weibo.

“Tìm người ăn cùng, tìm người chơi cùng, tìm người ngủ cùng! Ba

không có ở nhà, chỉ có một mình rất là cô đơn!”

Avatar là một cái bát ăn trống không và hai… miếng giẻ rất sạch?

Xem đi xem lại tấm hình mãi Hách Đằng mới tỉnh ngộ thì ra hay

miếng giẻ đó là cái chân chó, lông dài thật!

Bấm vào trang chủ xem thì thấy chủ weibo tên “Ba của Đại Bảo”,

trong thông tin viết là bác sĩ thú y. Tài khoản weibo này có cũng lâu rồi,
cậu đọc hết từng tin đăng trong đó, trong mục hình ảnh đa số là chân chó và
bóng của nó, không có bức hình toàn thân con chó nào, nội dung quá nửa
cũng là, “Hôm nay lại bị đói rồi.”, “Kẹt phẫu thuật, về nhà Đại Bảo đã đói
rũ.” Cho nên cậu vẫn không biết được rốt cuộc miếng giẻ trông thế nào!

Lúc Hách Đằng thấy được dòng weibo này thì con chuột sững lại, hai

mắt phát sáng:

“Tiếp tục tuyển người, bây giờ tuyển người khó quá. Đại Bảo con nói

có đúng không?”

Mặc xác nó có đúng không, nói chung đối với Hách Đằng đây là một

cơ hội tốt.

Thấy yêu cầu của chủ weibo là tìm người chăm sóc con chó ở nhà,

Hách Đằng tìm xem hết cả weibo cũng không biết là chó gì, đừng nói là
hình chó, cả hình người cũng chẳng có tấm nào.

Mặc kệ, cậu quyết định gửi cho ba của Đại Bảo một tin nhắn, dù là

con chó nhập tràng cậu cũng nhận, hơn nữa trước đây cũng đã từng nghe
nói, những người thích chó đều là người tốt, huống chi người này còn là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.