BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 111

“Sao không nói nữa? Chúng ta tâm sự thêm năm đồng đi.”

Hách Đằng bĩu môi, “Trả tiền mát xa trước đi.”

“Cậu nói đi, bao nhiêu tiền?” Tô Dật Tu chống cánh tay nhấc người

lên nhìn cậu, “Tiệm mát xa của người mù bây giờ mát xa toàn thân một
tiếng một trăm tệ, cậu định lấy bao nhiêu tiền?”

“Toàn thân thì thôi đừng, tôi không đủ sức, tuy là tôi cũng muốn kiếm

thêm tiền.”

“Từng phần bọn họ lấy năm mươi tệ.”

“Vậy tôi lấy bốn mươi là được.”

“Người ta tàn tật lấy nhiều tiền một chút là chuyện nên làm.”

“Tôi cũng tàn tật mà.”

Tô Dật Tu lia mắt quan sát cậu, cuối cùng ghim chặt vào chỗ khó nói

nào đó, “Cậu, chỗ đó tàn tật rồi sao? Chỗ đó không tính.”

“Chỗ đó rất bình thường!” Hách Đằng sờ lên mắt mình, tôi cũng từng

là một người mù đó! Đúng là chọc vào chỗ đau, “Tôi có thể nhắm mắt lại.”

Nghe cậu nói vậy Tô Dật Tu bất chấp, “Người ta từng được đào tạo

chuyên nghiệp, xoa đâu đúng đó, cậu chỉ sờ lung tung.”

“Sao vậy được!” Hách Đằng nhắm mắt lại, “Thử xem.”

“Đừng thử nữa, đôi mắt đẹp như vậy, nhắm lại không nhìn thì phí

quá.”

Hách Đằng mở to mắt, “Anh cứ trêu tôi mãi đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.