BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 128

lành đó sao, sao tự dưng lại cáu? Quả nhiên tính nết là thứ có thể truyền
nhiễm.

“Xin lỗi, chúng tôi phải đi rồi.” Hách Đằng dắt Đại Bảo kiếm đường

chạy.

Những nữ sinh tương đối bạo dạn đã bắt đầu xin số điện thoại rồi,

“Trao đổi số điện thoại đi, chúng ta có thể làm bạn cùng nuôi chó, hôm nào
dắt chúng nó ra đi chơi chung.”

Đầu Đại Bảo sắp ngửa cả ra rồi, nhìn Hách Đằng biểu hiện mi đúng là

loại thu ong hút bướm!

“Không cần đâu, chó nhà tôi không hòa đồng lắm.”

Mặc kệ khuôn mặt ngạc nhiên lẫn thất vọng của bọn họ, chuồn ngay.

“Mày xem lại bản thân đi, trêu hoa ghẹo nguyệt.” Cậu đổ thừa Đại

Bảo.

Rõ ràng là mi! Đại Bảo đụng cậu một cái.

Đến lúc đi xe về đến nhà là đã hơn một giờ rồi, bụng có réo đến mấy

cũng phải cho ông trời con ăn trước, hầu hạ ngài ăn uống xong mình mới
được ăn cơm yên ổn, nếu không, ha ha.

Lúc lấy cơm cho Tô Dật Tu đã lấy hết một phần lớn mỗi món rồi, cậu

ăn thì không cần hâm hết lại, lấy cái tô lớn bới cơm rồi cho thức ăn vào,
chan thêm ít nước hầm thịt, cho vào lò vi sóng hâm hết một lần.

Mùi vừa bay ra là Đại Bảo giá lâm, trực tiếp ngồi xuống bên chân cậu,

miệng nhếch cao đến tận mặt bàn.

“Đại Bảo, quan tâm tới cơ bụng của mày chút đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.