BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 204

“Em ngồi đây đi, anh đi lấy.” Anh nhấn Hách Đằng ngồi xuống bồn

cầu, “Đến ngay.”

Ngồi trên nắp bồn cầu, vừa mặc quần áo xong Tô Dật Tu đã quay lại,

tay cầm ly nước, trong phòng tắm có tiếng đóng cửa, và nụ cười trên khóe
môi anh.

Hách Đằng nhận nước, lầm bầm một câu: “Anh cười trông đê tiện

quá.”

“Nhất định là tại trong này nhiều hơi nước quá. Lát ra ngoài cho em

nhìn kĩ lại.”

“Không muốn.” Nước anh rót âm ấm, uống rất thích, chỉ là hai thằng

đàn ông trốn trong này, kinh dị quá, “Không sao rồi, ngộp quá.”

“Vậy ra ngoài đi.”

Cửa mở ra, Đại Bảo thấy ba nó và cậu bảo mẫu của nó thì lập tức hào

hứng vẫy đuôi, “Đại Bảo.” Hách Đằng cúi xuống ôm cổ Đại Bảo xoa một
hồi.

Đã ngủ cả ngày, bây giờ cậu thấy rất sảng khoái, không buồn ngủ chút

nào, giỡn với Đại Bảo một lúc, càng chơi càng hưng phấn, Tô Dật Tu ban
đầu còn mỉm cười ngồi ngắm bọn họ thân thiết với nhau, sau đó càng lúc
càng thấy không ổn, Hách Đằng chơi với Đại Bảo quá chăm chú, một
người sống sờ sờ như mình bị coi thường nghiêm trọng, vô cùng không vui.

Đứng lên, Tô Dật Tu kéo Đại Bảo tới chỗ máy chạy bộ, “Không buồn

ngủ thì chạy bộ! Phát rồ cái gì!”

Ps: Hách Đằng: Em cảm thấy anh Nhất Hưu rất chính nhân quân tử.

Tô Dật Tu: Cuối cùng em cũng nhận ra rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.