BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 213

“Bị lạnh thì sao! Lại muốn bị sốt à?” Tô Dật Tu có vẻ giận, “Dép đâu?

Tôi không cho em dép mang à!”

“Không phải không phải! Mới vào xem Đại Bảo, để trong phòng nó

rồi.”

Tô Dật Tu vào lấy dép của cậu ra, nhìn cậu mang vào, rồi đi thẳng vào

phòng Hách Đằng, một tay kẹp gối một tay ôm chăn, “Em ngủ sớm đi, trễ
lắm rồi.”

Hách Đằng hoảng hốt, cảm giác như nếu Tô Dật Tu bước ra khỏi căn

phòng này, bọn họ sẽ không còn gì, tuy giữa bọn họ còn chưa có gì, nhưng
cậu biết, một khi Tô Dật Tu đi, thì tất cả sẽ kết thúc.

Không kịp nghĩ xem mình có thích Tô Dật Tu không, cũng không nghĩ

xem sau này bọn họ sẽ thế nào, càng không biết giữ anh lại làm gì, chỉ có
cơ thể thành thật hơn đầu óc.

Hách Đằng nhìn bàn tay mình đưa ra giữ cái gối Tô Dật Tu đang kẹp

lại, vì dùng sức quá mạnh mà khớp ngón tay hơi tái đi, xoắn hết một nửa
cái gối thành hình nơ, mức độ căng thẳng phập phồng vượt xa khỏi tưởng
tượng của cậu, giọng nói run rẩy như chẳng còn là giọng cậu, “Anh đừng
như vậy, anh đừng đi.”

Ps: Tô Dật Tu: To không?

Hách Đằng: To quá! Chưa từng thấy loại nào to như vậy!

Tô Dật Tu: Chảy nước kìa, mau liếm đi!

Hách Đằng: Ngọt quá~~~

Tô Dật Tu: Mau ăn hết một lần đi.

Hách Đằng: Không được, to quá không ngậm lại được!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.