BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 24

Hách Đằng nhìn Tô Dật Tu, thấy vẻ mặt anh là lạ, nhưng lại thấy có lẽ

mình nghĩ nhiều thôi. Đứng trước mặt Đại Bảo, Đại Bảo sắc bén nhìn cậu,
làm Hách Đằng phải ngồi xuống, hết cách, đôi mắt đó y như đang nói, nhà
ngươi dám đứng nói chuyện với ta thử xem!

Cậu không dám sờ đầu nó, chỉ đưa tay đụng đụng móng nó, Đại Bảo

biểu thị tạm vừa ý với cậu.

“Nó lúc nào cũng thế này sao?” Hách Đằng tò mò hỏi, “Ngạo mạn thế

này.”

“Phải, giống chó này là thế, khi chúng nó sống cùng con người thì

không hề xem mình là chó.”

“Tôi cảm nhận được.” Hách Đằng cười nói. “Như là chúng ta mới là

chó!”

Nói xong cậu quay lại tiếp tục dùng mắt giao lưu với Đại Bảo, phát

hiện hình như mình bị tẩy não một phần rồi. “Í? Chúng nó không há miệng
thở sao?”

“Cũng không phải.” Tô Dật Tu cũng ngồi xuống, “Đại Bảo đã được

huấn luyện, bản thân nó không thích há miệng, dù là lúc chạy bộ cũng
không muốn, Đại Bảo là chó thuần chủng, nó biết bản thân nó rất cao quý,
há miệng sẽ làm nó cảm thấy mình là con chó, cho nên không thè lưỡi thở.”

“Ha ha.” Hách Đằng thật sự không nhịn được, “Đáng yêu vậy sao.

Nhưng mà, nóng lắm đó, lông dài như thế, hơn nữa chó thè lưỡi cũng có
thể giải nhiệt.”

Đại Bảo nghe Hách Đằng nhắc tới thè lưỡi, thế là liếc cậu một cái,

biểu thị nó đang rất bất mãn.

“Nó liếc tôi kìa, ngài thấy không?” Hách Đằng rất hưng phấn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.