BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 26

Nói đến Đại Bảo là sắc mặt Tô Dật Tu lập tức thành dịu dàng, “Giống

chó này là một trong những loài chó săn cổ nhất trên thế giới, chỉ số thông
minh của chúng nó rất cao, nhưng mức độ nghe lời rất thấp, không thích
thuần phục, học một mệnh lệnh phải mất rất lâu.”

Hách Đằng thấy Tô Dật Tu dừng lại nhìn mình, lập tức ngoan ngoãn

gật đầu một cái, biểu thị mình nghe hiểu, ý là phải có kiên nhẫn.

Tô Dật Tu rất hài lòng, bảo Hách Đằng ngồi xuống sô pha, Đại Bảo

ngồi trước mặt bọn họ, tư thế rất tao nhã, làm Hách Đằng cũng phải rướn
lưng thẳng tắp, dù sao cũng đâu thể không bằng con chó đúng không.

“Lông của nó rất dài, rất mượt, đây là một trong những biểu hiện cho

huyết thống cao quý của chúng nó, chó săn Afghanistan càng thuần chủng
thì lông càng mượt, như sợi tơ vậy.” Tô Dật Tu đưa tay, Đại Bảo liền đi tới
trước sô pha, “Cậu thử sờ lưng nó đi.”

Hách Đằng đưa tay ra dưới ánh mắt sắc bén chăm chăm của Đại Bảo,

đúng là, mượt hơn tóc cậu nhiều, “Có phải cần chăm sóc thường xuyên
không?”

“Đúng. Ngày nào cũng phải chải lông cho nó, để khỏi bị rối, nếu có bị

rối thì cậu không được chải mạnh mà dùng lược bàn chông chải từ từ, phải
nhẹ nhàng.” Tô Dật Tu nói với Đại Bảo, “Đại Bảo ngoan, đi lấy lược ra
đây.”

Đại Bảo thong dong đi, khi quay lại thì ngậm theo chiếc lược. Hách

Đằng thật sự quá sùng bái Tô Dật Tu rồi.

Hiển nhiên, ánh mắt đó khiến Tô Dật Tu rất thỏa mãn, anh đưa lược

cho Hách Đằng, “Cậu thử đi, lúc chải phải cẩn thận.”

Tay Hách Đằng cầm lược run run, tuy là Tô Dật Tu đang mỉm cười,

nhưng mà, cậu không hề băn khoăn là nếu chải không tốt, thậm chí rơi một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.