BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 376

“Không được mấy. Tuy có hợp tác với khoa sản, nhưng một lần bỏ

tám chín chục ngàn tệ ra bảo tồn máu cuống rốn, nếu đứa nhỏ khỏe mạnh
thì tiền này chắc chắn mất, quan trọng hơn là, nếu người khác bệnh, thì nếu
có máu phù hợp sẽ bị mang dùng trước, đương nhiên, nếu con cậu bệnh thì
được dùng trước, nhưng nếu bị người khác đoạt trước, khi con cậu bệnh thì
chẳng còn nữa, tìm được máu thích hợp trong ngân hàng cũng không phải
dễ.” Bành Tường nói rất nhỏ: “Hơn nữa cậu cũng biết, đồ để ở nơi cậu
không thấy, thường không ai tin máu đó sẽ thật sự được bảo tồn.”

Máu me gì đó anh không quan tâm, “Vậy hiện tại trong nước hiến tặng

cơ quan hiện tại cũng không được chào đón mấy đúng không.”

“Thực tế là vậy, người nhận quá nửa sẽ muốn tạng của thanh niên

khỏe mạnh.”

“Nhưng như thế quá ít.”

“Không sai.” Bành Tường hỏi anh, “Không phải cậu nghỉ phép à?”

“Đang ở bệnh viện.”

“Nghiêm trọng vậy sao. Không sao chứ, khỉ!” Đột nhiên anh ta cao

giọng, “Không phải cậu là người cần hiến tặng chứ!”

“Cút ngay! Không phải tớ.” Tô Dật Tu im lặng một lúc, “Nếu như,

một người có bệnh giác mạc bẩm sinh, bản thân cũng biết, cậu nghĩ bình
thường, chuyện cậu ta thường làm nhất là gì?”

Bành Tường bật cười, “Nếu Đại Bảo nhà cậu động dục, cậu nghĩ

chuyện nó muốn làm nhất mỗi ngày là gì? Đương nhiên lúc nào trong đầu
cũng nghĩ mấy chuyện đóng cọc.”

Tô Dật Tu bóp trán, “Đại Bảo thật sự dường như chưa từng động dục.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.