BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 404

“Ha ha ha ha, mấy đứa trẻ bây giờ thật thà quá.”

“Cho nên, bác ơi, bác cũng biết, chúng cháu nhận nuôi động vật hoàn

toàn không công, đều tự bỏ tiền mình ra, chi phí rất eo hẹp, một khi thiếu
vốn thì chúng cháu cũng không thể nhận thêm động vật được nữa, bác à,
bác có tình thương như vậy… Ơ, bác ơi, bác đừng đi!”

“Không phải bác cần con giúp à! Bác ơi đừng đi mà, chúng ta nói

chuyện thêm đi, tiền cho nhà tình thương…”

Tô Dật Tu nhìn theo bóng lưng đang cuống cuồng chạy, cảm thán:

“Ai, thói đời ấm lạnh.”

Lúc về nhà, anh kể chuyện đó cho Hách Đằng nghe, Hách Đằng cười

đấm giường thùm thụp, “Cười một chút rồi thôi, đừng để ảnh hưởng phía
sau.”

Hách Đằng cắn môi nghẹn ngào nói: “Không nhịn được, hả hê quá!”

“Hôm nay gặp một người là anh biết đại khái bình thường cậu nhóc

thật thà như em sống thế nào rồi, đi làm khuân vác cho người ta phải
không.”

“Có phải ngốc lắm không?” Hách Đằng nằm sấp ra thở dài, “Trước

đây lại còn thấy vui.”

“Nên giúp thì vẫn phải giúp, nhưng mà em đó, tôi giúp cậu, không có

nghĩa là tôi phải giúp cậu. Có người hiểu, có người dù hiểu cũng vờ không
hiểu.”

“Đúng là lòng người.”

Tô Dật Tu vuốt tóc cậu, nói: “Đúng vậy, lòng người khó dò mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.