BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 421

người, nhưng có nguy hiểm chắc chắn nó sẽ cứu em, đặc biệt là ra ngoài
phải nhớ mang điện thoại. Hách Đằng đảm bảo sẽ chăm sóc bản thân,
không để Tô Dật Tu lo, anh mới lưu luyến đi.

Đến phòng khám, mọi người hoan hô, cuối cùng viện trưởng cũng đến

rồi, rửa tay mặc áo blouse, anh hỏi Bành Tường: “Người đó có điện thoại
đến không?”

“Có!” Bành Tường nói ngay, “Tuy không gọi mỗi ngày, nhưng cũng

chẳng kém gì.”

“Nếu hôm nay có điện thoại thì nối máy vào cho tôi.” Quả nhiên

không chờ được nữa rồi sao, đâu phải là không còn ai, sao cứ chằm chằm
vào Hách Đằng, chẳng lẽ là nghĩ cậu dễ “giải quyết” sao! Đúng là khốn
kiếp.

Chưa đến trưa, đã có điện thoại, Tô Dật Tu bắt máy, hỏi: “Xin hỏi là

ai?”

“Chào bác sĩ Tô, cuối cùng anh cũng đến rồi, tôi hỏi số của anh nhiều

lần mà bọn họ không chịu nói.”

“Chúng tôi không báo số điện thoại cá nhân cho người ngoài biết.”

“Ha ha, tôi thấy anh trên tivi, tôi là Lâm Văn Thụy, là bạn của Hách

Đằng, lần trước chúng ta có gặp dưới nhà cậu ấy.”

“Có chuyện gì không?”

“Chỉ là đã lâu chúng tôi không gặp Hách Đằng, nhớ cậu ấy. Tôi đến

chỗ anh nói chuyện được không?”

Tô Dật Tu cầm bút viết lên giấy “Lâm Văn Thụy”, trả lời, “Được, anh

đến đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.