BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 43

Đằng như với những người trước đây. Cho nên anh tôn trọng ý kiến của
Đại Bảo, đi theo cảm giác của chó cưng.

Hách Đằng nghe mức tiền lương, hoàn toàn được!

“Vậy tối nay ăn cơm xong tôi sẽ về lấy đồ, rồi qua nhà anh, sáng mai

làm bữa sáng. Cũng chẳng có gì, chỉ có mấy bộ đồ để thay đổi.” Tiền lương
không thấp, nhận tiền rồi thì phải làm việc,hơn nữa nếu đã có thể dọn đến
thì cậu cũng không muốn về nhà sống một mình nữa.

“Được, buổi tối tôi đưa cậu đi.”

“Không cần đâu.”

“Vừa lúc buổi tối Đại Bảo phải ra ngoài đi dạo, ban ngày nóng quá nó

không muốn đi.” Thật ra Tô Dật Tu cũng có suy tính riêng, vừa hay có thể
xem xem cậu ta sống ở đâu, sau này có gì cũng không luống cuống.

Hách Đằng không biết Tô Dật Tu nghĩ gì, nghĩ còn phải bắt người ta

đưa mình đi, rất cảm động, tuy là Đại Bảo phải ra ngoài tản bộ sẵn tiện đi
luôn, nhưng vẫn phải cảm ơn.

“Cảm ơn anh.”

Tô Dật Tu nhìn vành tai hồng hồng của Hách Đằng, người thì rất thú

vị, có lúc như đang đeo một tấm mặt nạ, có lúc lại rất ngu ngơ.

Hai người vào xem Đại Bảo trước, mở cửa ra thì thấy Đại Bảo đang tự

luyến trước gương, nghe tiếng hai người mở cửa chỉ nhìn ra một cái nhẹ rồi
lại tiếp tục soi gương.

Ban đầu Hách Đằng không biết trong phòng này có gương, khi dọn

đến nhà gỗ mới thấy cái gương trong một vách nhà, cậu không thể không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.