BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 471

“Phắc! Em thà để người bị thương là em.” Hách Đằng bực bội vò đầu,

“Anh làm như thế khiến em cảm thấy mình rất vô dụng! Lần trước anh về
nhà công khai với ba mẹ, lần này lại vì em.”

“Nếu em không dắt Đại Bảo đến thì anh bị bắt đi móc mắt rồi.” Tô

Dật Tu buồn cười nhìn cậu, “Tiếc là không quay lại được, nếu không cho
em xem thử, lúc đó trông em giống Đại Bảo biết bao nhiêu, nhe răng
giương vuốt.”

“Cứ nghĩ là ăn cướp hay gì đó, kết quả thấy là hắn suýt chút nổ tung!”

Hách Đằng trừng anh, “Anh có mù thì em cho anh một bên giác mạc, mỗi
người một con mắt, vậy là chúng ta thành trời sinh một cặp.”

“Em là đôi mắt của anh sao?” Tô Dật Tu vừa cười vừa lẩm bẩm hát,

Hách Đằng thật sự hết nói nổi.

Lâm Văn Thụy bị thương cho nên phải được chữa trị trước, nhưng vì

Tô Dật Tu tố cáo hắn ta có âm mưu cướp giác mạc và giết người, muốn
khởi tố hắn ta tội cố ý giết người, cho nên tạm thời chữa trị dưới sự quản
chế của cảnh sát.

Từ đồn cảnh sát về, Hách Đằng vội dùng kéo cắt áo của Tô Dật Tu ra,

để vải không dính vào cánh tay, lau rửa sạch sẽ hầu hạ tử tế rồi, lại quay
sang Đại Bảo, mùi máu khó chịu, hơn nữa còn là máu của kẻ đó. Lông bị
bết lại cho nên Đại Bảo liên tục dùng chân cào ra, không mềm mượt không
phất phới đúng là bực bội.

Tẩy rửa sạch sẽ cho Đại Bảo rồi, Đại Bảo ngửa đầu, Hách Đằng nhìn

kĩ, “Rửa sạch hết rồi mà.”

Đại Bảo nhe răng, trên răng dính máu, Hách Đằng vội lấy bàn chải

mới đánh răng cho nó, khi xong xuôi cả rồi, Hách Đằng ngồi trên đất, cảm
thấy tất cả cứ như giấc mơ, “Hắn thật sự sẽ bị phán tội chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.