BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 470

“Không cần!” Hách Đằng từ chối ngay, “Không cần bồi thường. Anh

họ tôi là thú y, đã từng lên tivi rất nổi tiếng, anh ấy còn phải phẫu thuật cho
động vật, bây giờ trên cánh tay có vết thương nghiêm trọng ảnh hưởng đến
công việc và sinh hoạt, làm sao cho là vết thương nhẹ được!”

“Loại cậu nói phải xác định tỉ lệ thương tật, nhưng tỉ lệ thương tật

cũng chỉ có thể dùng làm tiêu chuẩn để bồi thường, không thể dùng để xác
định mức phạt, mức phạt vẫn phải quyết định theo tình trạng thương tật nhẹ
hoặc thương tật không đáng kể.” Chú cảnh sát rất tâm lý, “Nhưng luật pháp
và hình phạt đều phải có căn cứ.”

Hách Đằng rất uất ức, nhìn cánh tay đã khâu lại của Tô Dật Tu, chịu

đau vô ích rồi. Tô Dật Tu thì lấy một cây bút ghi âm ra giao cho cảnh sát,
“Có bị rơi xuống đất, không biết có hư không.”

Cảnh sát cầm cây bút quay về xe.

Nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Hách Đằng, Tô Dật Tu thấy rất buồn

cười, “Đã biết là có thể hắn sẽ tới tìm anh, sao anh bỏ qua cơ hội đó được.”

“Anh đúng là…”

“Đúng là gì?” Tô Dật Tu xoa xoa cánh tay bị quấn băng, nói nhỏ:

“Hắn chỉ mới nghĩ và lên kế hoạch, chứ chưa thực hiện, dù có nói với cảnh
sát, thì không có chứng cứ hắn cũng không phạm pháp. Dù có chứng cứ
nhưng đối phương không có hành vi đó thì cũng chỉ xếp vào dạng có âm
mưu gây thương tích cho người khác, tình huống đó cảnh sát sẽ không can
thiệp. Thay vì lo lắng không bằng để hắn ta chủ động một chút, không phải
lần nào cũng có cơ hội, không thể lãng phí. Đối với loại biến thái đó, không
còn cách nào khác, không có chứng cứ xác thực nhất định sẽ bị phản đối,
dùng em làm mồi, anh không nỡ, hơn nữa, em rơi vào tay hắn chỉ có bị bắt
nạt.” Anh xoa mặt Hách Đằng, “Hy vọng là ghi âm được hết, thu hoạch
không ít đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.