BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 5

“Vậy thì lần sau bác mua ít thôi! Chào bác.” Hách Đằng mỉm cười

bước đi không hề quay đầu lại, đương nhiên cậu biết bà bác sau lưng sẽ
trừng cậu liếc cậu mắng mỏ cậu, nhưng vậy thì đã sao chứ? Liên quan gì
đến cậu. Cậu không còn muốn làm cậu thanh niên tốt đơn thuần lại nhiệt
tình lại ngu ngốc thường khiêng đồ giúp người khác nữa.

Cho dù cậu là một nhà giáo nhân dân có đạo đức có trình độ có phẩm

chất, thì cũng là chuyện trước đây rồi. Làm người không thể quá cao
thượng, nếu không sẽ chết rất thê thảm, giống như cậu vậy.

Đi vào cửa hàng nhỏ mà trước đây cậu hay ăn, gọi một tô mì thịt bò

tiêu cay.

“Ăn thêm gì nữa không?” Ông chủ hỏi.

Hách Đằng nhìn nhìn thấy trong quán không có mấy người, hai giờ

trưa mới ăn cơm, nếu không phải loại người hạnh phúc trốn trong nhà ngủ
trưa mới dậy thì là loại vất vả làm việc đến quá trưa vẫn chưa ăn cơm.

Trước đây cậu là loại thứ hai, bây giờ là loại thứ nhất.

Rất hạnh phúc, thoắt cái trở lại năm năm trước, không chỉ căn nhà đã

quay lại tay mình, mà mắt cũng có thể nhìn thấy được, hạnh phúc đến độ
muốn khóc.

“Thêm một phần thịt bò tiêu cay, một chén canh đậu xanh.”

“Được, chờ một chút.”

Trước khi sống lại Hách Đằng hai mươi tám tuổi, cậu luôn cảm thấy

mình là một thanh niên tốt tích cực cầu tiến, tuy không tính là tuổi trẻ thành
danh, nhưng cũng không phải không ai biết đến. Công việc của giáo viên
tương đối ổn định, còn có kí túc xá chung, bình thường chi tiêu cũng ít, cố
gắng dành dụm tiền về sau còn mua được một căn nhà bên ngoài, không to

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.