BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 77

Đại Bảo lên ghế sau, nằm vắt ra đó chờ lái xe. Hách Đằng ngồi ghế

trước, thắt dây an toàn.

Đọc địa chỉ nhà mình, Tô Dật Tu tập trung lái xe, Hách Đằng thỉnh

thoảng chỉ đường một chút, con chó phía sau chẳng khác nào không tồn tại,
không hề lên tiếng, nên rất dễ bị quên.

Nhưng Đại Bảo tuyệt đối không phải con chó cam chịu cảnh cô đơn.

Hách Đằng đột nhiên cảm nhận được cạnh mình có hơi thở âm ấm vào
tiếng thở khe khẽ, vừa quay sang đã thấy cái đầu chó, đang suy nghĩ xuất
thần lại gặp cảnh như vậy, cậu suýt chút nhảy dựng lên.

Tô Dật Tu cười ha ha, “Nó thật sự rất thích cậu.” Khó khăn lắm mới

dừng lại được, anh nói: “Chó cũng biết nhìn người, nó biết cậu rất tốt, tối
thiểu cũng biết là cậu không ghét nó.”

“Thật ra phải nói là, ban đầu chó đối xử với mọi người đều rất tốt,

nhưng về sau có những người làm hại chúng nó, cho nên chúng nó dần
không còn dễ dàng tốt với người lạ nữa.”

“Cậu đang nói chó hoang.”

“Cũng không phải ngay từ đầu chúng nó đã là chó hoang.” Hách Đằng

nhìn ra cửa sổ. “Tốt với chúng nó trước, cuối cùng đối xử hung ác, tàn nhẫn
biết bao nhiêu.”

Tô Dật Tu thở dài, “Đó là mệnh số. Ở phòng khám của chúng tôi có

không ít người tốt bụng mang những con chó hoang bên ngoài đến chữa trị,
tuy không thể trị liệu miễn trí, nhưng với trường hợp đó có thể ưu đãi một
ít.

Những con chó đó hoảng hốt, sợ sệt, thậm chí còn tấn công người,

nhưng cuối cùng, chúng nó cũng sẽ bằng lòng tin tưởng con người, nếu
không sẽ không thể mang đến được. Cho nên chuyện này, thật ra chúng nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.