BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 80

“Của tôi.” Tô Dật Tu bên cạnh nói. Tuy có thể hai người này là bạn

của Hách Đằng, nhưng nhìn Hách Đằng lại cảm thấy không phải, “Các vị
tìm cậu ấy có việc gì sao?”

“Anh là ai?” Lâm Văn Thụy cảnh giác nhìn Tô Dật Tu.

Đại Bảo rất nóng lòng, không ngừng cọ chân Tô Dật Tu muốn đi lên.

Tô Dật Tu cúi xuống gãi cằm dỗ dành nó.

Hách Đằng quan sát sắc mặt Tô Dật Tu, sau đó cắn răng nói: “Anh ấy

là anh họ tớ. Gần đây tớ ở chỗ của anh ấy.”

“Nói dối, cậu làm gì có anh họ! Tớ biết rõ chuyện nhà cậu mà.”

“Anh họ xa.”

“Anh họ xa.”

Hai người đồng thanh, Hách Đằng nhìn Tô Dật Tu, vừa cảm kích vừa

xấu hổ.

Hứa Nhạc quan sát Tô Dật Tu một lúc, tuy không tin lời bọn họ nói,

nhưng hai người đều đã nói vậy, mình cũng chẳng nói được gì, cậu ta nhìn
nhìn Lâm Văn Thụy, Lâm Văn Thụy cười híp mắt đưa tay sờ Đại Bảo.

Đại Bảo nhăn nhó đứng thẳng lên đè vai Tô Dật Tu giục anh mau mau.

Hai người kia nhìn thể hình là biết con chó này to, nhưng không có vẻ

nguy hiểm, nó đột nhiên đứng không ngờ có thể gác chân lên vai đàn ông
trưởng thành, người không quen chưa chuẩn bị tâm lý nhìn thấy con chó
thế này sẽ thấy sợ.

Lâm Văn Thụy rụt tay lại, Hứa Nhạc sợ hãi lùi lại mấy bước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.