BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 82

“Lừa tôi chuyện gì?”

“Lừa anh nói là tôi không có chỗ ở.”

Vì ban đầu đã không nghĩ Hách Đằng sẽ nói thật trên mạng, nên Tô

Dật Tu cũng không thấy khó chịu lắm, không hy vọng thì không thất vọng
mà.

Nhưng từ những lời khi nãy anh biết căn nhà này là của Hách Đằng,

thời bây giờ có được nhà riêng dù to hay nhỏ đều là rất giỏi rồi. Theo lý mà
nói, nếu có người không ở nhà mình mà cho thuê để lấy tiền, rồi tới nhà
người khác nói mình không có chỗ ở, thì không phải loại cực phẩm cũng là
có vấn đề.

Nhưng Tô Dật Tu không nghĩ Hách Đằng cố ý muốn làm thế, “Tôi

cảm thấy, nếu đã có nhà để ở, thì sẽ không đến nhà người khác. Dù sao thì
không đâu thoải mái bằng nhà mình, có đúng không?”

Hách Đằng ngẩng đầu nhìn Tô Dật Tu, trong lòng hơi chua xót, “Tôi

có thể lấy ít tiền lương lại. Không cần trả cao như vậy.”

Tô Dật Tu đút hai tay trong túi quần mím môi nhìn cậu, “Chỗ này tuy

không bằng nội thành, nhưng nhà cậu sạch sẽ, đồ đạc cũng chưa cũ, cho
thuê thì chí ít một tháng cũng hai ngàn tệ. Ai cha, thêm tiền lương tôi trả
cậu, một tháng cậu kiếm được bốn ngàn, hơn nữa chỉ thu không chi, cậu
giỏi hơn tôi nhiều đó! Hay là, cậu nuôi tôi đi.”

“Nói bậy!”

“Bậy gì chứ? Cậu xem, cậu ở chỗ tôi tôi còn phải trả sinh hoạt phí cho

cậu, cậu ăn uống ở đều là của tôi, ai da, chi tiêu của tôi!” Tô Dật Tu thở ra
một hơi dài, “Nuôi cậu áp lực nặng quá.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.