BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 84

Lấy chén rót nước tinh khiết cho nó, Hách Đằng ngồi xuống cho nó

uống, nhân tiện đưa tay vén lông trên đầu cho nó, để không bị ướt.

Lúc Đại Bảo uống nước, Hách Đằng nhìn lông trên chân nó, ra ngoài

chơi một vòng nó vui rồi, nhưng về nhà nhất định phải rửa chân lau lông.

“Bao lâu nó tắm một lần?”

Tô Dật Tu thở dài, “Khoảng một tháng. Nếu trời nóng thì hai mươi

ngày, mười lăm ngày.”

“A! Vậy nếu ra ngoài lông bẩn vẫn phải chịu sao?”

“Tắm thường xuyên quá không tốt cho cả lông và da của nó, lần trước

có một con chó săn lông vàng to đến phòng khám, vì chủ nó muốn lông nó
đẹp nên gần như cách ngày tắm một lần, lúc đến bệnh da rất nghiêm trọng.”

“Rồi sao nữa?”

“Không sao nữa hết. Bác sĩ cũng không phải thần tiên.”

Đời mà.

Nếu chó cũng có thể sống lại, chúng nó sẽ lựa chọn thế nào nhỉ? Sẽ

tiếp tục theo chủ nhân ban đầu, hay là sẽ bỏ chạy?

“Nếu như, tôi nói là nếu như.” Hách Đằng hỏi Tô Dật Tu, “Con chó đó

biết, đi theo người chủ đó sẽ chết, cho nó một cơ hội để sống lại, nó có theo
người chủ đó nữa không?”

Tô Dật Tu bật cười, “Cậu xem tiểu thuyết nhiều quá rồi. Đầu tiên tôi

không phải con chó đó, cho nên tôi không biết nó sẽ lại theo người chủ đó
không, đây hoàn toàn do bình thường người chủ đó có tốt với nó không.
Sau nữa, vì không ai có thể sống lại, cho nên câu hỏi của cậu không thành
lập được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.