BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 92

“Di động của cậu đâu? Nếu không muốn nghe điện thoại của ai thì cho

vào danh sách chặn là được rồi.”

“Di động của tôi không có chức năng đó.”

“Vậy có chức năng gì?”

“Nghe gọi điện thoại, nhận gửi tin nhắn, báo thức.”

Tô Dật Tu để bàn chân vừa lau được một nửa của Đại Bảo xuống, vẫy

nước trên tay, “Đưa di động cho tôi xem thử.”

Hách Đằng cũng đặt chân Đại Bảo xuống, đi vào phòng lấy cái di

động đang tắt máy, “Nè.”

“Cậu biết trân trọng quá khứ thật.” Tô Dật Tu không nỡ nói cậu nghèo

quá, “Bây giờ người ta xài smartphone cả rồi!”

“Chờ có lương rồi mua một cái.”

“Tôi ứng trước cho cậu.”

“Đừng! Không được.”

Hai thỏa luận vấn đề di động một lúc lâu, Đại Bảo bị bỏ mặc một bên,

mười phút sau, vẫn không ai thèm để ý tới nó, nó đứng lên lạnh lùng nhìn
hai người một cái, bỏ đi.

Hừ, các ngươi chờ đó cho ta.

Lúc Tô Dật Tu nhớ ra con thì hối hả đi tìm, Hách Đằng cũng theo.

Không có gì bất ngờ, Đại Bảo lên lầu vào phòng ba nó, đang nằm dài trên
giường ba nó, còn kéo cái gối nằm lót dưới mông.

“Đại Bảo!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.