BẠO QUÂN - Trang 180

nước mắt.

Nhưng mà, thực sự là Cổ Sách đã cứu mình.

Đỗ Vân Hiên hoàn toàn không muốn chấp nhận sự thật này, muốn coi

như tất cả trước mắt chỉ là quỷ kế của Cổ Sách… Nhưng Đỗ Vân Hiên cao
ngạo như vậy, sẽ không làm ra chuyện vô liêm sỉ, không phân phải trái.

“Anh muốn bôi thuốc không?” Đỗ Vân Hiên rốt cuộc đánh vỡ im lặng,

theo lương tâm mà cho Cổ Sách một câu nhắc nhở.

“Em về đi.” Cổ Sách buông anh ra, vung tay lên.

“Hả?”

Tên bạo quân này, hình như suy nghĩ không logic lắm? Người ta đang

hỏi hắn có muốn bôi thuốc không, bảo người ta về nhà làm gì?

“Nói em về nhà, không nghe sao?” Ánh mắt Cổ Sách liếc đến chỗ Đỗ

Vân Hiên, thản nhiên hỏi, “Hay là không muốn về?”

Nghe Cổ Sách lại giở giọng cao cao tại thượng đầy nguy hiểm, Đỗ Vân

Hiên nhướn mày, quả nhiên giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Có thể đi, đương nhiên đi!

Mặc kệ anh!

Đỗ Vân Hiên nắm chặt chiếc khăn lông quấn bên hông, dưới chân như

có gió nhanh chóng rời khỏi phòng xông hơi.

Nhìn bóng lưng Đỗ Vân Hiên rời đi, khuôn mặt vẫn duy trì bình tĩnh,

mày cũng không có nhăn một cái của Cổ Sách nhất thời vặn vẹo kịch liệt,
thở ra một hơi đau đớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.