“Đừng lo lắng, bảo bối,” Cổ Sách cảm giác thân thể anh đột nhiên phát
lạnh, hoảng sợ ôm lấy anh từ sô pha, gắt gao ôm vào trong ngực, “Ngoại
trừ tôi ra không ai thấy được em.”
“…”
“Thủy tinh thấu thị đơn hướng trong bao sương này là loại cũ, chỉ có thể
từ bên trong nhìn ra bên ngoài, bên ngoài vĩnh viễn không thấy bên trong.”
“….”
“Tôi làm sao có thể để kẻ khác thấy thân thể em? Tôi không có hào
phóng như vậy.”
“….”
“Thả lỏng, bảo bối. Thân thể em cứng ngắc như vậy, ngoan, thả lỏng một
chút, đừng sợ.”
“….”
“Bảo bối, em nói gì đi, đừng làm tôi lo lắng.”
“Cổ Sách, anh đi chết đi.” Một hồi lâu, Đỗ Vân Hiên mới cắn răng, thấp
giọng nói.
“Nếu chồng em chết, ai sẽ làm người mẫu cho em.” Cổ Sách tràn ngập
mị lực mỉm cười, ghé vào lỗ tai anh, nói, “Tôi và em, chú định đến chết
cũng không đổi.”