BẠO QUÂN - Trang 392

tưởng bảo thủ ràng buộc, cái này cần phải có dũng khí hơn người.” Randy
Lea hơi mang theo ánh mắt săm soi mà quét mắt về phía Đỗ Vân Hiên,
trầm thấp hỏi, “Cậu không có lòng tin với thiết kế của mình sao? Hay là..
đối với vật này nọ do chính mình thiết kế ra, lại khinh thường đeo vào?”

“Tôi có lòng tin.”

“Vậy tức là khinh thường đeo nó? Trong lòng cậu rốt cuộc vẫn cảm thấy

nó chỉ là một món đồ tình thú thấp kém, đối với chính tác phẩm của mình
lại có suy nghĩ như vậy, cậu còn cho rằng mình có tư cách bước vào danh
sách tham gia cuộc thi thiết kế trang sức Ngụy Lai?” Ngữ khí Lea ôn hòa,
ngôn từ lại sắc bén đến nỗi khiến người ta kinh ngạc, “Một cô gái ước mơ
có thể trở thành một điều dưỡng vĩ đại thì phải chịu đựng được nỗi đau khi
kim tiêm đâm vào tay chính mình, mục đích chính là để thành thạo kỹ thuật
tiêm. Còn cậu thì sao, thiết kế Đỗ, đến dũng khí đeo tác phẩm của mình cậu
cũng không có. Nếu cậu có thể xuất ra một chút dũng khí của một thiết kế
sư, đeo hai vật này vào, tôi hứa sẽ để cậu có được tư cách dự thi.”

Trác Thanh chấn động, quét mắt nhìn về Đỗ Vân Hiên.

Hi vọng vị thiết kế Đỗ không hiểu đạo lý đối nhân xử thế này có thể ngu

xuẩn mà tự tin kiên trì thêm một lúc.

Thế nhưng, hắn hiển nhiên xem nhẹ sự nghiêm túc lẫn cố chấp của Đỗ

Vân Hiên đối với sự nghiệp thiết kế, cuộc thi trang sức Ngụy Lai không đủ
để anh liều lĩnh phối hợp với yêu cầu của chủ tịch, nhưng lần này mỉa mai
việc anh thân là thiết kế sư lại khinh thường tác phẩm của mình, đến cả
dũng khí đeo tác phẩm lên cũng không có, lại khơi dậy sự quật cường tận
sâu trong xương tủy Đỗ Vân Hiên.

Chẳng qua cũng chỉ là một cái vòng cổ và một cái đai lưng.

Là chính tay anh tự tay thiết kế, đến một nam nhân tự cao tự đại như Cổ

Sách cũng từng cam tâm tình nguyện mang lên, có cái gì không dám mang?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.