BẠO QUÂN - Trang 437

Trương Hằng giận tái mặt, “Anh đã làm gì, nói!”

Giờ phút này nói dối cũng vô dụng, Đỗ Vân Hiên ăn ngay nói thật, “Tôi

tải virus xuống, cắm vào máy tính Cổ Sách.”

“Anh điên rồi sao?”

“Virus trong năm phút mới có thể khống chế hệ thống, chưa đến năm

phút tôi đã rút USB ra.”

“Ai nói? Ai bảo anh cắm virus vào máy tính Sách ca?!”

Thấy Đỗ Vân Hiên cam chịu, Trương Hằng cũng không cố kị đây là chị

dâu mình nữa, chỉ thẳng mặt quát lên, “Não anh mọc ở mông à?! Lời này
mẹ nó anh cũng tin sao?!”

Hắn ngay cả miệng vết thương cũng không thèm băng lại, một nửa gạc

cầm máu rủ xuống bên lưng, phất phơ tựa như dải lụa của tiên nữ, ở bên
trong căn phòng kín đi tới đi lui, xoay mạnh người, chỉ vào Đỗ Vân Hiên
âm u nói, “Anh chết chắc! Đợi Sách ca trở về, tôi xem hắn nhai sống anh
thế nào!”

Đỗ Vân Hiên đối với việc bán đứng Cổ Sách có chướng ngại tâm lí, thế

nhưng đối với việc bán đứng Trương Hằng lại không có bất cứ mảy may
không thích hợp nào, ngẩng cao khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng đáp lại. “Mặc
kệ hắn nhai sống tôi thế nào, dù sao anh cũng không nhìn thấy. Người bên
ngoài sẽ nhanh chóng giải được mật mã tiến vào, con đường sống duy nhất
của anh chính là thẳng thắn khai nhận với cảnh sát Hồng, loại người tội ác
chồng chất như anh…”

“Khoan đã!” Thân thể Trương Hằng cứng đờ, “Cảnh sát Hồng nào?

Hồng Lê Minh?!”

“Chính là anh ta, cảnh sát Hồng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.