BẠO QUÂN - Trang 440

Giọng nói Hồng Lê Minh không nhanh không chậm truyền đến, “Trương

lão đại đối với Sách ca trung thành và tận tâm, là huynh đệ tâm phúc một
tay Sách ca đề bạt. Nay vì bảo vệ người mà Sách ca coi trọng, Trương lão
đại chịu một chút ấm ức, thì có là gì? À, đến lúc rồi, tôi muốn mở cửa.”

Thông qua máy kiểm soát hệ thống khống chế, việc giải mã bên ngoài đã

hoàn thành.

Cửa kim loại chậm rãi mở ra, lộ ra một nhóm người đứng ở cửa, súng

gác trên vai, đạn đã lên nòng, họng súng đều nhắm vào bên trong. Hồng Lê
Minh thân mặc một bộ đồ màu đen rộng rãi, đứng ở phía trước.

Tay phải Trương Hằng cầm súng lục, nhắm ngay huyệt Thái Dương,

muốn hung hăng siết cò súng, lại liếc nhìn Đỗ Vân Hiên vẫn không nói
tiếng nào kể từ lúc bị hắn mắng đến cẩu huyết lâm đầu, nhớ tới Sách ca đối
với hắn ân trọng như núi, cò súng kia có thế nào cũng không thể siết lại.

Cứng ngắc một hồi lâu, Trương Hằng nản lòng thở dài, vô cùng bi phẫn

tự khen mình một câu, “Mẹ nó mình thật quá trung tâm!”

Hung hăng nhổ một ngụm xuống mặt đất, buông súng xuống.

Hồng Lê Minh lộ ra nét cười, phất tay ra hiệu, nhóm thủ hạ tràn vào,

không chút khách khí trói Trương lão đại lại.

“Đừng quên chuyện mày đã đáp ứng. Bình an, hoàn hảo không chút hao

tổn đưa anh ta về nhà người thân.” Trương Hằng trừng Hồng Lê Minh, dữ
tợn nói.

“Tôi nói lời giữ lời.” Hồng Lê Minh nói.

Tay chân Đỗ Vân Hiên phát lạnh, xấu hổ vô cùng nhìn Trương Hằng đã

bị trói thành bánh chưng, hoàn toàn không biết nói cái gì, một lúc lâu, mới
bật ra ba chữ tràn ngập hối hận, “Thực xin lỗi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.