BẠO QUÂN ĐỘC SỦNG - Trang 1204

"Công chúa, Tề vương, ta đi trước chút" Diệp Vũ lập tức xoay người,

bước nhanh rời đi. Hắn nhìn theo nàng rời đi, nàng như bị thương hoảng sợ
bỏ chạy, đành cười bỏ qua, nói với công chúa, "Công chúa, trưa mai, ta ở
trong tửu lâu Tùng Hạc đợi nàng. Không gặp không về"

Sở Minh Lượng gật đầu, mỉm cười ngọt như mía lùi.

"Ta không thể rời thọ yến được lâu, xin đi trước nhé"

Nói chưa dứt, hắn đã vội vã rời đi. Nàng ta nhìn theo hắn chậm rãi đi

xa, xoay người lại, kích động trở lại tẩm điện.

Thác Bạt Hoằng đi như bay, cuối cùng cũng đuổi kịp Diệp Vũ, ngón

tay phi ra một cây ngân châm bay vụt ra ngoài, đâm vào huyệt ngủ của
Trâm Cài. Diệp Vũ phát hiện ra TRâm Cài yếu ớt, kinh hãi ôm lấy nàng ta,
kêu lên hai tiếng, đã thấy hắn đi tới, cả giận nói, 'Ngươi làm nàng ấy hôn
mê sao?"

Đại đa số cung nhân đều hầu hạ ở điện Duyên Khánh, bởi vậy, trên

đường chẳng thấy một bóng cung nhân nào,lúc này cũng không thấy cấm
vệ đi tuần tra.

Hắn ngồi xuống ôm lấy Trâm Cài, "Chỉ hôn mê thôi, không sao"

Nàng đành đi theo hắn, đi vào sườn đông tây có nhiều cây. Hắn đặt

Trâm Cài lên bãi cỏ, cũng tự ngồi xuống, cầm tay nàng, kéo mạnh nàng
ngồi xuống, "Lâu không thấy, thật ra lại xa lạ quá"

Giọng điệu này xen chút ý cười.

"Ta và ngươi vốn cũng không quen" Nàng tức giận giật tay ra.

"Tốt xấu gì ta cũng đã cứu mạng ngươi, cũng coi như là ân nhân cứu

mạng ngươi cơ mà" Lời này của Thác Bạt Hoằng dầy thâm ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.