Ông ta hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang tiến vào thư phòng,
cùng với tiếng cười hào sảng, "Bổn vương tới chậm, Diệp cô nương thứ lỗi
cho"
"Vương gia khách sáo rồi. Vương gia quý nhân bận rộn, tiểu nữ tử chờ
thêm chút cũng không sao"
"Cha ngươi có khoẻ không, có hay về nhà không?"
"Trước đây còn ở phủ tướng quân, phụ thân có về nhà một lần"
Nàng biết, phụ thân là thuộc hạ cũ của Thuỵ vương, đi theo ông ta hai
mươi năm, sau khi ông ta hồi kinh dưỡng bệnh, phụ thân mới tiếp nhận
binh phù, đóng ở biên cảnh.
Thuỵ vương xuất thân là võ tướng, hình dáng khôi ngô, rắn chắc, cũng
không có dáng vẻ lão già tuổi trung niên mập mạp, vừa nhìn thấy rõ nhanh
nhẹn, mạnh mẽ, có phong cách võ tướng đầy nhiệt huyết trên sa trường.
Ông ta ngồi ở chiếc ghế chạm trổ sau thư án, "tính ra, ngươi là cháu gái của
Bản vương, ngồi đi, không cần câu nệ"
Nàng mỉm cười ngồi xuống.
Hắn cười ha hả nói, "Công chúa An dương cả vú lấp miệng em, bạc
đãi ngươi và ngươi nương, vì sao ngươi không tìm tới bổn vương? Nếu
ngươi sớm tìm tới bổn vương, bổn vương nhất định làm chủ cho mẹ con
ngươi. Công chúa An Dương gọi bổn vương là "Hoàng Thúc", bổn vương
nói một câu, nàng ta sao không dám nghe chứ"
"Tạ vương gia quan tâm" Diệp Vũ khéo léo nói, "Vương gia là hoàng
thúc của bệ hạ và công chúa An Dương, trong triều rất quan trọng, nhất
định sẽ ra sức làm chủ cho tiểu nữ tử, nhưng mà mẫu thân không muốn phụ
thân phiền lòng vì chuyện nhà, nên tự nguyện rời khỏi phủ tướng quân. Chỉ